Sáng thứ bảy đi khám thai, Cư Diên đến đón tôi.
Rời bệnh viện, anh ta nói: "Đêm nay về nhà ngủ đi, để bác Trương nấu cho em chút gì ngon. Ăn cơm căng tin mãi cũng không tốt."
Tôi cài dây an toàn, ậm ừ một tiếng.
Anh hỏi: "Em muốn ăn gì? Anh đi mua."
Tôi đáp: "Gì cũng được."
Xe vừa lăn bánh, tôi chống tay lên trán, lén liếc nhìn phần h* th*n của anh ta.
Chẳng có phản ứng gì cả.
Anh ta nói chỉ có phản ứng với tôi, liệu có phải là đang nói dối hay không?
Hay là anh ta đã chán tôi nên không cứng được?
Tôi mải mê nghĩ thì Cư Diên đột nhiên hỏi: "Em đang nhìn gì thế?"
Tôi hạ tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi thích nhìn đâu thì nhìn đấy."
Liên quan gì đến anh chứ.
Đến chợ, anh ta xuống xe mua đồ. Tôi không muốn đi cùng nên ngồi lại trong xe, tựa vào cửa sổ lướt WeChat.
Nhìn ảnh nhóm bạn đi xem phim, hát karaoke cùng nhau, tôi cứ ngỡ như là chuyện ngày hôm qua. Nhưng nhìn những lần cập nhật gần đây của họ khiến tôi nhận ra chúng tôi thực sự đã xa nhau.
Ở Thủ Đô, Cao Văn vừa trải qua kỳ thi phân luồng chuyên ngành và trúng tuyển vào ngành Thiết kế và Kỹ thuật Hàng không của Đại học Đế Hàng với thành tích một chữ số, được các giảng viên đánh giá rất cao.
Ở vùng Đại Cương xa xôi, Phan Hưởng quyết định sau này sẽ làm trong lĩnh vực xây dựng cơ sở hạ tầng, hiện đang nỗ lực hướng tới việc gia nhập Đường sắt Quốc gia.
Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683802/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.