Dù tôi rất muốn nghỉ học một năm để sinh con, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn không nghỉ.
Học kỳ hai năm hai và học kỳ một năm ba khá vất vả, nhưng chỉ cần sắp xếp thời gian hợp lý thì vẫn xoay xở được, không cần vì sinh con mà lãng phí cả một năm.
Mùa đông qua rồi, sắp phải đổi sang quần áo mỏng hơn. Cái bụng tôi ngày càng lớn, chẳng giấu nổi nữa. Tôi đành nói thật với mấy bạn cùng phòng để họ chuẩn bị tâm lý.
Vừa nghe xong, Mạch Tuệ lập tức hét ầm lên: "Có thai?! Cậu kết hôn khi nào thế? Người đàn ông đó là ai?"
Hồ Đào cũng kinh ngạc không kém: "Trời đất ơi, Liên Ngẫu à. Tết vừa rồi tớ có gieo quẻ cho cậu, gieo năm lần toàn ra quẻ xấu, tớ chẳng dám nói ra. Không ngờ lại thành ra thế này ... Đứa bé là của bạn trai cũ à?"
Cô Cô: "Quác?!"
Tôi thừa nhận lời của Hồ Đào, để cho Yến Lạc gánh tội thay.
Tôi thật sự không có mặt mũi nói đứa trẻ là của Cư Diên. Vì trong mắt họ, anh ta vẫn là anh trai tôi, chưa từng nghĩ theo hướng dơ bẩn.
Chiều hôm tôi nói thật, Yến Lạc lái chiếc xe Didi của bố anh đến, mang theo đồ ăn mẹ anh nấu cùng ít đồ ăn vặt cho tôi, dừng ở dưới ký túc xá.
Nhân lúc rảnh rỗi, anh thi bằng lái xe. Những lúc cần chở người, đưa đồ, tự lái xe tiện hơn nhiều.
Mạch Tuệ và mấy người khác xuống xách đồ giúp tôi.
Vừa nhìn thấy Yến Lạc, Mạch Tuệ lườm anh cháy mặt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683801/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.