Sáng hôm sau, mọi người cùng ngồi xe Didi của bố Yến ra ngoài đi dạo chợ hoa, còn anh Khởi thì ở nhà viết bản thảo.
Anh có đi cũng chẳng có chỗ mà ngồi.
Chợ hoa đông nghịt người. Được một lúc, chúng tôi đi ngang qua tiệm thuốc, Yến Lạc bước vào mua thuốc, tôi cũng theo sau.
Trong lúc tìm thuốc, thấy tôi ủ rũ ôm giỏ nhỏ, anh nói: "Liên Hà, chuyện của chú Liên, em đừng buồn quá. Khi còn sống chú lo hết chuyện này đến chuyện khác, bây giờ thì chẳng phải lo gì nữa. Hơn nữa, chú ra đi nhanh như vậy, không chịu chút khổ nào, thật ra là được giải thoát rồi."
Tôi gật đầu: "Anh nói cũng đúng. Nhưng mà em còn chưa kịp báo hiếu thì ông đã đi rồi. Trong lòng cứ thấy có lỗi với ông."
Yến Lạc quay sang lau nước mắt cho tôi, mắt anh cũng đỏ hoe: "Em và dì cứ sống thật tốt, đó mới là cách báo đáp tốt nhất cho chú."
Tôi gật đầu, chậm rãi lau nước mắt.
Tối qua người lớn lại ngồi ngoài phòng khách khóc thêm một trận, nếu giờ họ thấy mắt tôi sưng đỏ, chắc lại đau lòng thêm.
Mua thuốc xong, Yến Lạc vào cửa hàng tiện lợi mua chai nước, đổ vài viên vitamin ra cho tôi uống rồi hỏi: "Còn quan hệ giữa em và Cư Diên như thế nào rồi?"
Tôi nhìn anh: "Yến Lạc, bất kể giữa em và anh ta là quan hệ, thì giữa em và anh ... cũng không thể nữa rồi."
Ở nhà họ Cư, tôi đã để bố mẹ anh thấy chiếc nhẫn, thừa nhận mối quan hệ chẳng thể nói ra giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683793/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.