Ngày thứ bảy, Cư Bảo Các không phải đi học, cứ lẽo đẽo theo bố tôi trong bếp.
Dù bố mới xuất viện nhưng vẫn chiều chuộng nó hết mực.
Mẹ tôi ngồi trên sofa, vừa ăn tổ yến hấp đường phèn do bác Trương làm, vừa lải nhải: "Bố con với Cư Bảo Các đúng là đi tiểu chung một cái bình. Có lúc mẹ cũng phục bố con. Đàn ông đàn ang gì mà cả ngày lầm lầm lì lì như người nặn bằng bùn, chẳng bao giờ nổi nóng, nhìn mà phát bực ... Yến này loãng thật..."
Bà đảo mắt nhìn quanh không thấy bác Trương đâu, khuấy khuấy chén yến thì thào: "Không khéo bác Trương chia một chén thành hai chén, tự ăn một nửa chứ chẳng chơi..."
Cư Diên đang làm việc trên tầng. Tôi không muốn ở cùng tầng với anh ta nên dạt xuống tầng một ngồi làm bài, kết quả bị mẹ làm cho nhức đầu: "Thế lần sau mẹ tự làm nhé."
Mẹ nói: "Bà ấy lấy từng ấy tiền, hầu hạ mẹ chút không phải chuyện đương nhiên à?"
Tôi thở dài, ôm laptop ra vườn: "Con còn một đống bài tập, thôi mẹ xem tivi đi!"
Hồ bơi ngoài vườn đã bị lấp, trên đó dựng một giàn mát. Tôi chui vào ngồi, vừa viết vừa tính toán.
Nghỉ cả tuần học tiết chuyên ngành, làm bài tập thật vất vả. Tôi lại không ở trường, không thể hỏi Mạch Tuệ và mấy đứa bạn.
Tuần sau tôi vẫn muốn ở ký túc xá, đi học tiện, còn có thể tham gia hoạt động lấy điểm rèn luyện.
Dù Cư Diên bằng lòng đưa đón tôi mỗi ngày nhưng tôi không muốn người khác biết chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683769/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.