Anh ta không biết xấu hổ, nhưng tôi thì vẫn còn biết giữ mặt mũi.
Tôi gọi một chiếc xe, để bố mẹ tôi ra ngoài ăn khuya, xem pháo hoa.
Bố tôi nói: "Tôi không muốn đi, không thể để Tiểu Hà ở nhà một mình với thằng đó được..."
Mẹ tôi đá ông một cái, đẩy lên xe: "Lắm lời!"
Cư Bảo Các thò đầu ra nhìn trộm cũng bị mẹ tôi tóm được, bị lôi lên xe theo luôn.
Bác Trương vội chạy ra: "Ôi, sao nhà thông gia lại mang Bảo Các đi rồi? Mai thằng bé còn phải ... ồ, mai nó không phải đi học."
Bà dừng lại, ghé sát tôi, hạ giọng nói: "Chuyện của cháu với bạn trai nhỏ, tôi không hé nửa lời đâu nhé."
"Cảm ơn bác Trương, nhưng bọn cháu chia tay rồi. Anh ấy không còn là bạn trai cháu nữa."
Bác Trương thở dài, vỗ vai tôi: "Nghĩ thoáng chút đi, Tiểu Hà. Cư Diên cũng coi như đối tượng tốt rồi. Dù lớn hơn cháu vài tuổi nhưng nhà cậu ta có tiền, mà bao năm nay cũng chẳng vướng chuyện lăng nhăng nào."
Tôi gật đầu: "Cháu với Cư Diên có chút chuyện cần nói, phiền bác để bọn cháu ở riêng một lát được không?"
Bác Trương hiểu ngay, giơ tay làm dấu OK: "Tôi ra ngoài đi dạo, hai đứa cứ từ từ nói chuyện nhé."
Phòng ngủ chính chỉ mở một ngọn đèn vàng, ánh sáng mờ ấm. Tôi nằm sấp trên giường, lờ đờ nhìn đồng hồ điện tử trên đầu giường, nghĩ thầm: Bảo sao anh ta bắt tôi ăn cơm. Không ăn chút gì thật không trụ nổi qua 'trận' tối nay.
Cư Diên lật người tôi lại, cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683768/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.