Mẹ tôi bước đến, nhìn thấy đống mảnh vỡ thì nổi trận lôi đình, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng, gầm lên đòi đánh chết Cư Bảo Các.
Cư Bảo Các sợ đến nỗi khóc òa, lúc thì gọi bác Trương, lúc thì gọi bố Liên, cuối cùng lại gọi cả anh trai.
"Hu hu ... bác đừng đánh con ... anh con đã trả tiền rồi ... bác không được đánh con..."
Mẹ tôi quát: "Hai nghìn đồng đó, bà đây không cần nữa!"
Thấy mẹ tôi vung chày cán bột định đánh thật, tôi vội vàng ngăn lại: "Mẹ! Mẹ! Đừng động thủ! Nhỡ xảy ra chuyện gì thì mình đền không nổi đâu!"
Mẹ tôi hất cán bột xuống đất, gạt mảnh pha lê ra, ôm lấy tấm ảnh chị gái khóc nức nở: "Họ Cư các người đều không ra gì! Cư Diên bắt nạt chị con, giờ đến Cư Bảo Các cũng dám đập ảnh của nó..."
Cư Bảo Các tròn xoe đôi mắt ti hí, nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng lầm bầm: "Chẳng phải chỉ là cái khung rẻ tiền thôi sao, con mua cái khác đẹp hơn bù cho bác..."
Lần này tôi chưa kịp ngăn, mẹ tôi đã tát cho nó một cái trời giáng: "Cút ngay cho tao!"
Cư Bảo Các gào khóc bị đuổi khỏi nhà.
Mẹ tôi nói dứt khoát không hầu hạ gì nữa, bảo bố tôi trả lại nó, tiền cũng không cần.
Tôi ở nhà dọn dẹp mảnh vỡ, an ủi mẹ, rồi chạy ra cửa hàng áo cưới gần đó mua một cái khung pha lê mới để đặt lại ảnh.
Mẹ tôi sụt sịt ngừng khóc, sau đó gọi điện cho bố tôi: "Này, ông đã đưa Cư Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683739/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.