Tôi chuyển hết tiền trong thẻ cho bố Yến Lạc.
Ông vỗ vai tôi không nói gì, quay lưng đi đóng viện phí, vừa đi vừa lén lau nước mắt.
Những ngày không có tiền thật sự rất khó sống.
Trước đây để vay tiền thuê chuyên cơ cho anh Khởi, không biết họ đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, nghe bao nhiêu lời chua chát cay nghiệt.
Mới đó chưa bao lâu, giờ lại cần tiền nữa, mà vẫn là dùng của tôi.
Làm sao mà ông dễ chịu cho được.
Yến Lạc ngồi ủ rũ trên ghế dài ngoài phòng mổ, anh Khởi ngồi xe lăn vỗ lưng anh an ủi: "Dạo này mẹ vất vả quá, sau này nghỉ ngơi dưỡng sức thì sẽ ổn thôi..."
Yến Lạc quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vừa bất lực vừa áy náy.
Tôi không kìm được, bước tới ôm đầu anh vào ngực mình.
Yến Lạc nép vào ngực tôi, hai tay vòng qua ôm chặt eo tôi, càng lúc càng siết mạnh.
Anh Khởi lặng lẽ đẩy xe lùi sang một bên, chỉ nhìn ánh đèn trên cửa phòng mổ.
Ca phẫu thuật của mẹ Yến Lạc rất thành công, nhưng bác sĩ nói bà ấy lao lực quá nhiều, cột sống thắt lưng bị tổn thương nghiêm trọng. Sau này tuyệt đối không được làm việc nặng nữa.
Bố mẹ tôi ở Vân Thành nghe tin, vội vàng mang theo Cư Bảo Các trở về.
Hai người chuyển khoản lương một vạn tệ mà Cư Diên trả trước cho bố Yến Lạc. Nhưng ông kiên quyết không nhận: "Tiểu Hà đã chuyển cho tôi ba vạn rồi, nếu nhận thêm tiền của anh chị, tôi thật sự thấy không yên lòng."
Mẹ tôi nghe nói tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683738/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.