Thang máy khép cửa đi lên, tôi liều mạng đẩy anh ta ra, dùng mu bàn tay chà mạnh lên môi: "Ghê tởm! Ghê tởm quá!"
Đồ b**n th**, đồ vô lại!
Sao anh ta có thể hôn tôi ngay ở chỗ này!
Lỡ mà bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao!
Anh ta có thể phủi mông bỏ đi, còn tôi thì vẫn phải tiếp tục sống ở đây!
Cư Diên thuận thế lùi lại hai bước, dựa lưng vào vách thang máy, nhìn tôi cười cợt.
Nhà tôi ở tầng bốn, thấy sắp đến nơi, tôi vội vã bấm nút tầng một, tầng hai, tầng ba.
Tôi tuyệt đối không muốn đi về nhà cùng anh ta!
Thang máy dừng ở tầng ba, một bà lão mới từ quê chuyển lên đẩy xe gấp vào, định đi nhặt ve chai. Lợi dụng lúc bà đưa xe vào, tôi nghiêng người chen ra khỏi thang máy, lao thẳng xuống cầu thang, chạy vội xuống dưới.
Cư Diên bị chiếc xe chặn lại, đành cùng bà lão đi tiếp lên tầng bốn.
Tôi phóng ra khỏi hành lang, chạy thẳng đến nhà Yến Lạc. Sợ Cư Diên đuổi theo, tôi không dám đợi thang máy, chạy một mạch lên tầng bảy.
Đứng trước cửa nhà anh, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mẹ Yến mở cửa, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Hà, sao lại quay về nữa rồi? Còn mệt thế này?"
Tôi mệt đến mức không nói nổi, đôi chân run lẩy bẩy bước vào.
Chỉ khi cả người đứng gọn trong nhà họ Yến, tôi mới thấy an tâm, ngồi phịch xuống ghế thay giày: "Dì ơi, bố mẹ con đều không ở nhà ... con muốn ở đây... chờ Yến Lạc về..."
Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683736/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.