Cà Ri được gửi ở nhà chị họ của Yến Lạc.
Nhà chị là khu tập thể cũ. Khi tôi đến, Cà Ri bị buộc ngoài lan can cầu thang. Bộ lông vốn bóng mượt nay đã xám xịt, bết lại thành từng búi.
Nó ủ rũ nằm bẹp dưới đất, bên cạnh là cái bát inox bẩn thỉu, trong đó đựng mớ cơm thừa canh cặn, trên miệng bát còn có hai con ruồi vo ve.
Thấy tôi, ban đầu nó còn ngỡ ngàng, sau đó bất chợt lao tới, vừa kêu vừa sủa, cái dây trói cổ căng cứng lại.
Tôi đau lòng, vội vã đến gỡ dây. Cà Ri r*n r* vùi vào ngực tôi, điên cuồng l**m tay tôi.
Trong phòng truyền ra tiếng đàn ông cộc cằn: "Mẹ kiếp! Ồn chết được! Gào nữa tao thịt mày!"
Cà Ri sợ hãi rúc vào lòng tôi, không dám kêu thêm.
Có tiếng dép lê loẹt quẹt, cửa bật mở, một gã đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, người sặc mùi mồ hôi xuất hiện.
Hắn thấy tôi với Cà Ri thì sững lại, rồi trợn mắt: "Mày là ai? Định trộm chó à?"
Tôi đáp: "Tôi là Liên Hà, bạn của Yến Lạc, tới đón Cà Ri về. Chắc anh ấy có nói với nhà mình rồi phải không?"
Nghe vậy, hắn bớt cảnh giác, xoa cằm: "À, thì ra mày là Liên Hà. Tao là anh rể nó, chị nó đi chợ rồi. Vào ngồi chút đi."
Rồi còn thêm câu: "Đừng dắt chó vào, bẩn lắm."
Trong nhà chỉ có hắn, tôi nào dám vào: "Thôi anh rể, tôi còn có việc, tôi về trước."
Rời khỏi đó, tôi nhắn ngay cho Yến Lạc, rồi đưa Cà Ri đi tắm gội, chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683735/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.