Cư Bảo Các đòi đi theo chúng tôi.
Cư Diên cũng không ngăn.
Rời khỏi nhà họ Cư, bố tôi định mời Mạch Tuệ và mấy bạn đi ăn.
Nhưng các bạn biết hoàn cảnh nhà tôi và nhà Yến Lạc nên không đồng ý. Ngược lại còn mời bố mẹ tôi đến ăn ở nhà ăn của giáo viên, rồi còn bao một chuyến xe buýt vòng quanh trường, đưa bố mẹ tôi đi tham quan một lượt. Trước khi về, họ dặn tôi nghỉ ngơi cho tốt rồi sớm quay lại trường.
Trên đường về nhà, bố tôi khen không ngớt: "Tiểu Hà, bạn bè con toàn là những đứa ngoan ngoãn, không chỉ tiễn Vân Trang đoạn cuối, còn mời chúng ta ăn cơm. Sau này nghỉ hè nhớ đưa họ về chơi, bố sẽ nấu món ngon đãi họ."
Tôi cười: "Vâng ạ."
Mẹ tôi cũng có ấn tượng tốt với Vân Đại: "Yến Lạc này, dì thấy chi bằng cháu học lại một năm rồi thi đại học trong nước đi! Giờ chỗ nào cũng cần bằng cấp, cháu mới học hết cấp ba, khó tìm việc tốt. Bố mẹ cháu vẫn còn sức làm việc, nhà chúng ta gần nhau, có thể giúp đỡ. Cháu cứ tập trung học, sau này phụ giúp gia đình cũng chưa muộn. Còn chuyện một trăm vạn của Tiểu Hà, mọi người đừng để trong lòng, không cần trả vội đâu..."
Bố tôi huých mẹ một cái, sợ Yến Lạc nghĩ bà nhắc đến chuyện họ nợ tôi một trăm vạn.
Yến Lạc mỉm cười: "Cảm ơn dì, cháu sẽ suy nghĩ ạ."
Bỗng nhiên, Cư Bảo Các lên tiếng: "Chị lấy một trăm vạn ở đâu ra?"
Mẹ tôi vốn không ưa cái thằng nhóc mập mạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683725/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.