Tôi đứng chờ các bạn ở dưới lầu, chẳng mấy chốc chiếc Mercedes đen dừng lại ngoài vườn, thả họ xuống rồi quay đầu rời đi.
Vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước, hơn nữa cũng không quá thân thiết với Vân Trang, nên sau khi gặp mặt mọi người chỉ khóc một lúc rồi thôi.
Bác Trương sắp xếp cho họ ở hai phòng khách thông nhau trên tầng trên, tôi ngủ chung phòng với Mạch Tuệ.
Nghe tin, Cư Bảo Các cũng muốn nhập hội nhưng chẳng ai chào đón nó. Nó ỉu xìu một hồi, cuối cùng đành tức tối bỏ đi.
Phần lớn thời gian ngày hôm đó không thấy bóng dáng Cư Diên. Mà không thấy cũng tốt, có bạn bè ở bên tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Buổi tối, khi đi ngủ, Mạch Tuệ nhìn vết trên gáy tôi hỏi: "Liên Ngẫu, sao cổ cậu có mấy nốt đỏ thế? Bị muỗi đốt à?"
Tôi đưa tay gãi rồi thả tóc xuống che đi: "Hình như là dị ứng thôi, vài hôm nữa sẽ hết."
Mạch Tuệ nói: "Buồn phiền quá thì sức đề kháng sẽ yếu, thứ vốn không dị ứng cũng có thể bị. Cậu mau chóng hồi phục lại đi."
"Biết rồi mà."
"Ôi..." Mạch Tuệ ôm lấy tôi, khẽ thở dài: "Đúng là đứa nhỏ đáng thương."
...
Ngày làm tang lễ có rất nhiều người đến, đa phần là các mối quan hệ xã giao khi ông cụ Cư còn sống. Họ tự cho mình là có địa vị, chẳng ai đích thân đến, toàn sai thư ký hoặc trợ lý mang vòng hoa đến phúng viếng. Nhìn thì náo nhiệt nhưng thực chất chỉ là xã giao khách sáo.
Tang lễ này cũng là lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683724/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.