Tim tôi lập tức nhảy vọt lên tận cổ họng.
Anh trai của thằng nhóc mập, chẳng phải chính là Cư Diên sao!
Chẳng phải anh ta không có ở đây à, sao giờ này lại đến?
Vân Trang đặt đũa xuống, nói: "Không sao, các cháu cứ ăn đi, dì ra xem một chút."
Người tới quả nhiên là Cư Diên. Anh vừa mở miệng, tôi đã nghe ra được giọng nói của anh. Anh hỏi Cư Bảo Các: "Sao lại khóc thành thế này?"
Cư Bảo Các giọng the thé, cố ý la thật to như để thị uy: "Anh! Mẹ bắt nạt em! Còn muốn dắt mấy người ngoài đi Disney, không cho em đi! Anh mau đuổi hết mấy nhỏ xấu xí đó đi! Em không muốn chơi với bọn họ!"
Vân Trang vội giải thích: "Cư Diên, mấy cháu ấy không phải người ngoài, là Tiểu Hà và bạn của con bé."
Cư Diên nói: "Liên Hà?"
Nghe anh gọi tên mình, toàn thân tôi lại ngứa ngáy khó chịu như có gai cào.
Tôi giấu tay dưới bàn, gãi mạnh lên cánh tay.
Cư Diên không hề qua đây chào hỏi chúng tôi, chỉ nói ngày mai sẽ dẫn Bảo Các đi Disney, rồi đưa thằng bé lên lầu.
Vân Trang quay lại, mỉm cười với chúng tôi: "Không sao rồi, ăn tiếp đi."
Hồ Đào nói: "Chúng ta có nên ra chào anh trai một tiếng không?"
Vân Trang bảo: "Không cần đâu, mai gặp rồi làm quen cũng chưa muộn."
Buổi tối, bốn chúng tôi ngủ chung trong phòng dành cho khách mà trước đó đã thay đồ. Giường rất lớn, bốn người nằm vẫn thoải mái.
Hồ Đào ngồi xếp bằng, hạ giọng nói: "Anh trai đó có phải không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683699/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.