Tắt video với Yến Lạc xong, tôi ngã thẳng xuống giường.
Đầu óc hỗn loạn như mớ bòng bong, tay chân rã rời, hít thở cũng khó. Tôi chẳng thể nhúc nhích, chỉ có nước mắt từng dòng chảy vào tóc, thấm ướt gối.
Chẳng phải trước khi sang Mỹ chị đã lấy lại tinh thần rồi sao?
Khi ấy chị dịu dàng hơn bao giờ hết. Tiệc chia tay xong, chị bảo tôi sang ngủ cùng, còn tặng tôi đôi bông tai màu xanh ngọc lam chị mua bằng tiền tăng ca.
Hôm bay sang Mỹ, chị cũng rất rạng rỡ, vui tươi.
Bị công ty sa thải thôi mà, có gì to tát đâu?
Bằng cấp, năng lực của chị, khối công ty tranh nhau mời. Chị đi đến đâu cũng là nhân tài, sao lại nghĩ quẩn mà vướng vào cái thứ như m* t** chứ!
Chuyện này tuyệt đối không thể để bố mẹ biết. Tôi nghe còn sốc đến không gượng dậy nổi, huống chi họ đã nhiều tuổi. Nếu bị dọa xảy ra chuyện thì càng làm chị thêm gánh nặng.
Cứ theo sắp xếp của anh Khởi đi. Có anh ấy và Yến Lạc ở bên, chắc chắn chị sẽ nhanh chóng hồi phục.
Đợi họ cùng trở về nước, những chuyện tồi tệ kia cứ coi như chưa từng xảy ra. Chúng tôi sẽ làm lại từ đầu, nhất định có thể đưa cuộc sống quay về quỹ đạo cũ.
Sáng nay mấy người Mạch Tuệ có tiết tự chọn, gần trưa mới trở về, còn mang cho tôi suất cơm ở căng tin giáo viên.
Tôi chẳng có chút khẩu vị nào, nói chuyện bằng giọng mũi nghèn nghẹt: "Cảm ơn nhé, cứ để đó đi, lát nữa tớ ăn..."
Bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683695/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.