Tôi nhắn cho Yến Lạc, nhờ anh dò la tình hình của chị.
Chẳng bao lâu sau, anh gọi video, sắc mặt nghiêm trọng và tiều tụy.
"Liên Hà, tình hình của chị Huân không ổn. Cuối năm ngoái, chị ấy bị công ty cho nghỉ. Sau đó còn bị phát hiện sử dụng m* t** trong căn hộ, hàng xóm báo cảnh sát, chị ấy bị đưa vào đồn."
"Anh trai đã bảo lãnh chị ra, rồi đưa chị sang Manhattan cai nghiện hai tháng trong kỳ nghỉ Tết. Nhưng chị ấy không thể rời người chăm sóc, nên đi làm anh trai anh cũng phải mang chị ấy theo..."
Tin sét đánh khiến tôi ngẩn người, chẳng biết phải nói gì.
Bởi tôi không thể gắn chị gái mình với những lời ấy.
Nói cách khác, Tết vừa rồi chị không cho mẹ sang thăm, không phải vì công ty cử đi công tác mà là chị phải đi cai nghiện?!
Tay cầm điện thoại run lẩy bẩy, vừa mở miệng tôi phát hiện giọng mình nhẹ bẫng, vô hồn: "Yến Lạc, anh gạt em đúng không? Anh biết rõ chị em mà, chị ấy ... chị ấy chưa từng làm chuyện gì vượt quá giới hạn, sao có thể dính vào thứ đó chứ..."
Yến Lạc nói: "Anh cũng chẳng dám tin, nên mới xin nghỉ bay sang Washington. Bây giờ chị Huân như người mất hết ý chí sống. Bị công ty sa thải chắc đã là cú sốc rất lớn. Huống hồ bên này mấy thứ chất cấm ấy rất dễ mua, lên mạng là có. Có lẽ chị ấy chỉ muốn trốn tránh thực tại, nên mới hồ đồ sa chân..."
Tôi chết lặng một hồi lâu, bất giác nhớ lại cuộc gọi video
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683694/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.