Bố tôi mở cửa mời mẹ kế vào.
Mẹ kế ăn mặc sang trọng thời thượng, vừa bước vào đã khiến mẹ tôi trông như bà vợ tần tảo già nua.
Bà lễ phép hỏi: "Thầy Liên, có cần đổi giày không?"
Bố tôi nói: "Không, không cần, cứ vào đi..."
"Vâng, làm phiền rồi." Bà dắt Bão Cách vào nhà.
Vừa vào cửa, Bão Cách đã kêu khát, bố tôi vội rót cho nó ly chanh mật ong. Thằng nhóc cầm ly tỏ vẻ chê bai, nếm một ngụm, rồi lại chậc lưỡi uống tiếp.
Tôi căng thẳng liếc bàn trà, kín đáo thu dọn dao gọt hoa quả và cái dụng cụ nạy hạt.
Lỡ đâu mẹ tôi với mẹ kế đánh nhau thì không thể để họ có vũ khí trong tay.
Mẹ kế bước vào cứ như bước vào nhà mình, đảo mắt một vòng rồi nói với bố tôi:
"Thầy Liên, xin mời ngồi."
Rồi quay sang cười với mẹ tôi: "Chị Liên, chị cũng ngồi đi."
Cuối cùng, bà nhìn tôi với vẻ dịu dàng: "Tiểu Hà."
Mẹ tôi cảm thấy bị đe dọa nghiêm trọng, đanh mắt nhìn bà: "Cô là ai vậy?"
Mẹ kế khổ sở cười: "Chị không nhận ra tôi sao? Tôi là Tiểu Vân đây."
Nghe đến cái tên ấy, mẹ tôi thoáng ngơ ngác, rồi hít sâu một hơi: "Cô ... giờ coi như cũng thành đạt rồi."
Mẹ kế khiêm tốn đáp: "Không dám, chỉ hơn người thường một chút thôi. Hôm nay tôi mạo muội đến, một là để chúc Tết, hai là có chuyện muốn thương lượng."
Nói rồi, bà đẩy Bão Cách một cái: "Bão Cách, con với chị Tiểu Hà ra ngoài chơi đi."
Bão Cách lập tức nói: "Không!"
Tôi cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683689/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.