Sợ nhất chính là gia đình bỗng dưng trở nên sến súa.
Bố cam đoan đi cam đoan lại rằng cả ông lẫn mẹ đều rất khỏe mạnh, trong nhà chẳng ai mắc bệnh gì, lúc ấy tôi mới yên lòng.
Buổi tối, tôi hỏi Yến Lạc chuyện chị gái và anh Khởi, nhưng anh cũng ngơ ngác, hoàn toàn không biết gì.
Yến Lạc bảo tối sẽ hỏi thử anh Khởi rồi còn an ủi tôi: "Cho dù bọn họ có thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta."
Không biết vì sao khi anh vừa thốt ra hai chữ chúng ta, đầu óc tôi lại thoáng hiện về nụ hôn dưới gốc cây đại, hàng mi run rẩy của anh cùng tiếng nước ào ào trong phòng tắm của cái khách sạn nhỏ khi đó.
Trong màn hình, Yến Lạc trắng trẻo sạch sẽ, đúng kiểu món ngon trước mắt, chỉ hận không thể cắn một miếng.
Nhưng anh không ở bên, tôi đành lùi một bước, nhỏ giọng yêu cầu: "Yến Lạc, nạp năng lượng cho em đi..."
Bên kia gần mười giờ sáng, anh vội vã chuẩn bị vào tiết thứ ba, xung quanh là bạn học da trắng da đen đủ màu đi đi lại lại.
Nghe thấy tôi nói, mặt anh thoáng đỏ, có chút ngại ngùng. Nhưng vẫn ngoan ngoãn nép ra hành lang nhìn ra ngoài, nhanh như chớp cúi xuống hôn một cái vào màn hình.
Cúp video xong, tôi ôm gối ngã ra giường, chân đạp loạn như muốn đá lên trần nhà.
Không được! Vẫn chưa giải khát! Thật sự rất muốn cắn anh một cái!
Tiền vé máy bay chắc khó mà gom đủ, thôi chờ anh về còn thực tế hơn.
Đến lúc gặp nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683686/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.