Hai chữ "mẹ kế" vừa thốt ra, bố tôi lập tức quay đầu trừng mắt với bà.
Mẹ chột dạ vuốt lại tóc không nói thêm nữa, suốt bữa cơm cũng im lặng nhiều.
Ăn xong, bố thật sự muốn đưa tôi ra ngoài mua đồ.
Thực ra điều kiện nhà tôi đâu tốt đến mức để tôi thản nhiên dùng cái ví mấy nghìn tệ? Ngay cả MacBook cũng chỉ là tôi buột miệng nói, nào ngờ bố vẫn nhớ.
Ông có tấm lòng ấy là tôi đã thấy mãn nguyện rồi. Vẫn nên tiết kiệm tiền, bố mẹ đều đã lớn tuổi còn phải lo cho tương lai, không thể tiêu hoang.
Tôi lấy cớ nói không cần mua, rồi bảo muốn sang nhà Yến Lạc chơi.
Lần này mẹ không ngăn cản.
Đến nhà họ Yến, vừa bước ra khỏi thang máy, Cà Ri đã nhận ra tiếng bước chân, lăn lộn chạy tới cào cửa, kêu ư ử không ngừng.
Mẹ Yến nghe tiếng động mở cửa, thấy tôi thì vui mừng reo lên: "Tiểu Hà! Sao con đến mà không gọi dì một tiếng?"
Tôi nhào ngay vào lòng bà: "Dì..."
Ở trường, tôi thường xuyên nhắn tin và gọi video với bà, nhưng qua màn hình vẫn chẳng bằng đối diện thật sự.
Bà mang hơi ấm và mùi hương khiến người ta yên lòng.
Khi tôi ngẩng đầu lên, mắt bà đã đỏ hoe: "Con lại gầy nữa rồi, ở trường ăn uống không tốt à?"
Tôi ôm lấy Cà Ri, theo bà vào nhà: "Không đâu ạ, căng tin đại học ngon hơn cấp ba nhiều lắm. Con cố tình nhịn bớt để gầy, không thì Tết đến chỉ cần ăn hơi nhiều là tròn quay ngay."
"Tròn thì đã sao, quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683685/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.