Chạy đến cổng khu chung cư, tôi thấy một ông lão tóc bạc phơ. Lại gần mới nhận ra đó là bố tôi.
Trái tim tôi nghẹn lại.
Trong ký ức, bố luôn là trụ cột vững chắc của cả nhà, mái tóc đen, gương mặt lúc nào cũng tươi cười.
Thế mà giờ đây người luôn khỏe mạnh tràn đầy sức sống như bố tôi chỉ trong thoáng chốc đã già đi như vậy.
Nỗi xót xa và bất an dồn dập kéo đến. Tôi bước nhanh lại, chưa kịp mở miệng, bố đã sa sầm mặt vỗ mạnh vào lưng tôi một cái: "Muộn thế này mới vác mặt về! Con biết mấy giờ rồi không!"
Cái đánh đau điếng, còn nặng hơn đòn của mẹ.
Thế nhưng tôi chẳng giận ông chút nào, ôm lấy cánh tay bố: "Bố ơi, con hứa sẽ không chạy lung tung nữa. Để bố lo lắng rồi, con xin lỗi."
Bố đánh xong lập tức hối hận, vội vàng xoa lưng cho tôi: "Bố lo lắng quá, đánh đau lắm hả? Con đi đâu? Có gặp được Cư Diên không?"
"Con gặp rồi."
"Thế thái độ của nó với chị con thế nào?"
Tuy bố cấm tôi đi tìm, nhưng trong lòng vẫn muốn nghe câu trả lời.
Tôi đâu dám nói ra chuyện anh ta thích tối, chỉ đành đáp: "Anh ta không đến đâu."
Bố nghe vậy thì hơi buồn, rồi lại có phần nhẹ nhõm: "Không đến cũng tốt, khỏi để chị con thấy rồi càng tổn thương. Cư Diên không phải đứa xấu, chỉ là nó với chị con không có duyên. Qua được lúc đau khổ nhất này, chị con sẽ dần vượt qua thôi. Bố với mẹ tính để con bé nghỉ việc, về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683663/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.