Câu hỏi đó làm tôi bực bội: "Anh lôi tôi vào làm gì chứ!"
Người yêu anh là chị tôi, đâu phải tôi. Tôi việc gì phải có tình cảm với anh?
Xe phanh gấp giữa đường. Cư Diên đột ngột xoay người, nắm chặt cổ áo tôi, mạnh đến mức kéo cả người tôi ngã chúi về phía trước.
Tôi chưa kịp phản ứng, đầu gối đã quỳ rầm xuống khoảng trống giữa hai ghế. Nếu không có hộp đồ ở giữa chặn lại, chắc anh ta lôi thẳng tôi lên hàng ghế trước rồi.
Đầu gối tôi vốn đã nhức mỏi vì đứng chờ ngoài trời cả đêm, giờ bị quật mạnh, đau đến run cả người.
Tôi chống tay lên hộp đồ, gượng đứng dậy: "Đau chết đi được..."
Cư Diên cúi sát xuống, ánh mắt sâu thẳm, áp lực đè thẳng lên tôi.
Tới lúc này, tôi mới cảm nhận được có gì đó không đúng.
Đêm khuya vắng tanh, đường không một bóng người, ngay cả một con chó cũng không có. Trong xe chỉ có tôi với anh ta. Một người đàn ông trưởng thành lại đang túm chặt cổ áo tôi.
Tôi muốn lùi lại, nhưng cổ áo bị kéo căng, vải đàn hồi giãn ra, khiến từ góc của anh ta có thể nhìn thẳng vào trong áo tôi.
Cúi xuống mới sực nhận ra bị hớ, tôi vội buông một tay che lại, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt với anh: "Bỏ ra! Anh muốn làm gì hả!"
Anh ta đã vượt quá giới hạn an toàn, hơi thở nóng hổi phả lên vành tai tôi, giọng khẽ khàng như thì thầm: "Liên Hà, em nói xem ... anh muốn làm gì?"
Rồi anh buông tay.
Tôi ngồi bệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683662/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.