Chị bỗng đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
Bố tôi giật nảy mình đến mức đánh rơi một chiếc đũa.
Chị chẳng nhìn ai, không nói nửa câu, xách túi lên rồi bỏ đi.
Mẹ vẫn còn choáng chưa kịp phản ứng, không đuổi theo chị mà chỉ nhìn Cư Diên với vẻ ngượng ngùng và hoang mang: "Liên Hà nói thật à? Cháu với Tiểu Huân chia tay rồi sao?"
Cư Diên đứng dậy gật đầu: "Cháu đi tìm Liên Huân."
Rồi anh cũng bỏ đi.
Nhà chỉ còn lại tôi và bố mẹ.
Mẹ nhìn tôi đầy căm giận, tôi vội núp sau lưng ghế: "Lần này không phải lỗi của con! Là hai người họ giấu mẹ, không nói thật với mẹ."
Ai bảo mẹ suốt ngày sai khiến Cư Diên, hôm nay anh không đến thì đâu đến nỗi tan vỡ thành thế này.
"Mày..."
Mẹ muốn mắng nhưng chẳng biết nên mắng gì, chỉ nhắm mắt đầy đau khổ, ôm đầu quay về phòng.
Tôi và bố ngồi đối diện bên bàn ăn, bố thở dài, gương mặt cũng toàn là ưu phiền.
Tôi nhỏ giọng gọi: "Bố?"
Ông bưng đĩa tôm rim dầu đặt trước mặt tôi rồi khẽ cười: "Ăn đi, ăn xong ngủ sớm, mai còn đi học thử nữa mà?"
"Vâng..."
Cả bàn đồ ăn, chỗ trống còn nhiều hơn người ngồi, nhìn mà thấy buồn hiu.
Tối tắm xong, tôi nằm úp sấp trên giường, vừa lướt lại đoạn chat với Cư Diên, vừa nhớ lại chuyện nửa năm qua.
Cuối cùng, tôi ôm chặt chăn, thầm mong họ chia tay luôn cho xong.
Trước khi quen Cư Diên, tôi với chị không quá thân thiết, nhưng ít ra vẫn là người một nhà, chưa bao giờ to tiếng.
Kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683655/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.