Dù đã dốc hết toàn lực, sau kỳ thi thử lần ba, tôi vẫn còn kém điểm chuẩn vào Vân Đại mười mấy điểm.
Lo muốn chết.
Môn yếu nhất của tôi là tiếng Anh, chẳng hiểu sao từ nhỏ đã không thích.
Từ vựng thì kém, ngữ pháp cũng không biết. Mỗi lần thi toàn vừa đoán vừa khoanh, may lắm cũng chỉ được hơn 100 điểm. Giờ chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, muốn ôn gấp mà chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Yến Lạc dạy tôi dùng cách ghi nhớ từ gốc và tiền tố, hậu tố để học từ.
Nhưng nhớ không nổi, thật sự không nổi, tai này lọt vào, tai kia bay ra hết.
Hôm đó, bốn tiết tự học buổi tối tôi đều làm đề tiếng Anh. Khi dò đáp án xong, tôi suýt phát điên.
Chuông tan học vừa vang lên, tôi úp mặt xuống bàn, bật khóc òa một tiếng.
Người Trung Quốc thì học tiếng Anh làm gì chứ!
Phiền chết đi được!
Không học nổi! Không học nữa!
Hu hu...
Cuối cấp, việc ai đó gục ngã bật khóc cũng chẳng phải chuyện hiếm. Có người vỗ nhẹ lưng tôi, nhưng tôi chỉ mải khóc, chẳng buồn để ý.
Khóc chừng năm sáu phút, tôi khóc không nổi nữa, ngẩng đầu lên thì thấy xung quanh chẳng biết từ lúc nào đã đứng một vòng bạn bè.
Các bạn cùng phòng như Nguyên Tố, Tiểu Lan, Tiểu Mẫn đều có mặt, mắt ai cũng đỏ hoe.
Yến Lạc và Cao Văn cũng đến.
Ngoài ra còn vài người bạn quen khác, hoặc đứng hoặc ngồi, lặng lẽ chờ tôi khóc xong.
Tuy họ không khóc, nhưng lúc này đều đồng cảm cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683650/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.