Nhà bác cả cũng chỉ là một gia đình bình thường, trước đây hai vợ chồng vì chuyện hôn sự của anh họ mà vay mượn khắp nơi.
Giờ anh ta ngồi tù, còn để lại khoản nợ online hơn năm mươi vạn, cặp vợ chồng già này thực sự muốn chết cho xong.
Nhà họ xảy ra chuyện, bố tôi cũng chẳng khá hơn. Thứ sáu vừa xuất viện, ông đã bàn với mẹ tôi chuyện giúp đỡ họ.
Dĩ nhiên mẹ tôi phản đối kịch liệt, còn nói nếu ông dám đưa thêm cho nhà bác một đồng thì sẽ ly hôn thật.
Bố lại lôi chuyện ân tình bác từng cưu mang ra, nhưng mẹ nghe đến phát chán, dứt khoát mang theo sổ đỏ với thẻ ngân hàng sang nhà chị, chỉ để lại ít tiền sinh hoạt cho ông.
Tôi vừa về đến nhà, trước mắt chỉ là bếp núc lạnh tanh cùng ông bố chống nạng.
Xương ống chân ông chưa lành, không nấu được cơm, đành gọi đồ ăn ngoài.
Tôi đặt cặp xuống, nhìn căn nhà bừa bộn này, thật sự có chút chán nản.
Từ sau Tết tới giờ, nhà tôi chẳng có nổi một ngày yên ổn.
Tôi là học sinh cuối cấp đấy!
Không mong được hầu hạ như vua chúa, ít nhất cũng nên để tôi ngủ một giấc ngon lành chứ!
Bố cũng nhìn ra tôi mệt mỏi, ngượng nghịu nói: "Tiểu Hà, con đi tắm trước đi, muốn ăn gì bố nấu cho."
Tôi ngã vật xuống sofa, khoát tay: "Con không muốn ăn, chẳng buồn nuốt gì cả."
Rồi vỗ vỗ bên cạnh: "Bố ơi, lại đây ạ."
Ông ngồi xuống.
Tôi ngồi thẳng dậy hỏi ông: "Bố thật sự muốn giúp nhà bác ạ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683640/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.