Hôm qua vừa báo cảnh sát, hôm nay lại rút đơn kiện, tôi ghét bản thân vì cái tính hay thay đổi ấy.
Cư Diên thật kiên nhẫn. Sau khi chia tay với chị, anh vốn đã không còn liên quan tới nhà tôi nữa, không cần phải nghe điện thoại của mẹ tôi. Vậy mà anh vẫn kiên nhẫn chạy đi chạy lại lo việc nhà chúng tôi, tôi thấy rất áy náy.
Bác dâu thấy giấy tờ đã đến tay tôi thì vội vàng định giật lấy.
Tôi khéo giấu sau lưng, cảnh giác nhìn bà: "Bác làm gì thế?"
Bác dâu ho khan, ngượng ngùng nói: "Dù sao nó cũng vô ích rồi, cháu xé luôn đi."
Trong đầu tôi chợt lóe ra một ý nghĩ khiến chính mình cũng ngạc nhiên: "Không, bác và bác cả đã mượn bố cháu hai vạn, bác phải viết cho cháu một tờ giấy nợ."
Bác dâu sợ giấy tờ rơi vào tay cảnh sát. Dù bực mình vì tôi lợi dụng tình thế để đưa ra yêu cầu, vẫn chạy vào tiệm tạp hoá gần đó lấy giấy bút, vội vã viết một tờ giấy nợ nguệch ngoạc rồi càu nhàu nhét vào tay tôi: "Bố cháu còn không cho viết, cháu đúng là lo thay cho ông ấy quá!"
Lần đầu tiên trong đời tôi đòi người khác viết giấy nợ, vốn chẳng biết thế nào là chuẩn, theo phản xạ lại liếc sang Cư Diên.
Anh vẫn đứng yên bên cạnh, nhận được ánh mắt cầu cứu của tôi, liền cúi đầu xem qua rồi nói: "Không ghi ngày trả."
Bác dâu tức tối, nghiến răng viết thêm hạn hai năm sau: "Được chưa? Đưa giấy tờ đây!"
Tôi cẩn thận cất giấy nợ, mới đưa giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683637/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.