Bố tôi hiếm khi nổi nóng, lần này lại dám quát mẹ ngay trước mặt bác dâu.
Mẹ tôi sững sờ, rồi bật cười vì quá giận: “Được! Hóa ra họ mới là người một nhà với ông. Còn tôi, người sống cùng ông hơn hai mươi năm, lại thành người ngoài! Vậy thì để người một nhà hầu hạ ông đi, tôi mặc kệ hết!”
Vừa nói bà vừa lôi xềnh xệch tôi với chị gái ra khỏi phòng bệnh.
Vào đến thang máy, bà òa khóc, mấy người đi chung còn tưởng nhà tôi có tang. Dù thấy bà ồn ào nhưng mọi người cũng tử tế, chẳng ai nói nặng lời.
Một dì còn đưa cho mẹ tôi một gói khăn giấy, khẽ nói: “Chị ơi, con người ai chẳng có ngày này, tôi xin chia buồn cùng gia đình chị nhé.”
Mẹ tôi càng khóc nức nở hơn.
Xuống dưới lầu, mẹ tôi định sang nhà chị ngồi chút.
Tâm trạng chị vốn đã tệ, sáng sớm lại phải xem cái trò hề này. Nếu mẹ tôi sang chắc chắn lại òa khóc than vãn một trận với chị, chị không đủ sức đối phó nên thẳng thừng từ chối: “Mẹ về nhà đi, kiểm tra xem còn mất gì không.”
Nghe vậy mẹ tôi bừng tỉnh: “Đúng, đúng, mẹ phải về. Tiểu Huân, con mệt thì về nghỉ đi, mai còn đi làm. Liên Hà, mày về với mẹ.”
Thật ra tôi không muốn về lắm, nhưng không từ chối được, đành gật một cái.
Về nhà, mẹ tôi lao thẳng tới hộp đựng đồ trang sức. Bà kiểm tra một lượt rồi buồn rầu nói: “Chỉ mất có một sợi thôi.”
Trong hộp của bà có nhiều chuỗi ngọc trai, vậy mà anh họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683636/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.