Bị bắt quả tang vẫn còn mặt dày nói được chuyện ấy, tôi không nhịn được nữa "phi" một tiếng chửi anh ta: "Không biết xấu hổ!"
Anh họ cả đưa tay ra: "Nhanh đưa dây chuyền lại đây! Cái này vốn thuộc về nhà họ Liên chúng ta."
"Tốt thôi, để công an vào xác minh xem của nhà ai!"
Tôi lao ra ngoài chộp lấy điện thoại gọi cảnh sát, anh họ cả thấy tôi chuẩn bị báo án thì vồ tới giật điện thoại: "Con khốn này! Sao mày dám!"
"Chỉ có kẻ làm chuyện có tội mới sợ! Đồ vô lương tâm, cả nhà các người đều vô lương tâm! Bố tôi còn nể tình cũ mà giấu mẹ cho cho nhà các người vay tiền. Các người còn chưa biết đủ, dám tới đây ăn trộm! Đồ ăn cướp!"
"Im mồm!"
Anh họ không giật được điện thoại thì xô tôi té xuống sofa, ngồi lên người tôi, cuối cùng giật được máy.
Thấy tôi chưa kịp gọi, anh ta thở phào, ném điện thoại sang một bên rồi túm luôn sợi dây chuyền.
Tôi ôm chặt dây chuyền: "Cút đi! Không cho!"
Anh ta sợ làm đứt dây nên không dám kéo mạnh, bèn quay sang nắm cổ tôi: "Buông ra ngay! Không thì tao b*p ch*t mày!"
Một gã đàn ông to lớn ngồi đè lên người tôi, bóp cổ tôi, tôi bị nghẹt thở, mắt tối sầm, nhưng vẫn không chịu buông tay: "Không......"
Anh ta cũng chẳng thể b*p ch*t tôi thật, buông tay ra rồi dịu giọng đi: "Liên Hà, mày làm gì mà cứng đầu thế? Gây thù oán với anh có lợi gì cho nhà mày? Nhà mày sắp tuyệt tự rồi, sau này mày và Liên Huân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683633/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.