Tôi không hiểu được ý của anh ta, nhưng lập tức thu lại cái vẻ ngang ngược của mình trước mặt Yến Lạc, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Anh Cư Diên."
Cư Diên bước tới, không biết là do ánh đèn hay vì mệt mỏi, gương mặt anh hiện rõ sự lạnh lùng. Khi mở miệng, giọng nói mang theo sự chất vấn hiếm thấy: "Em đã đi đâu? Tại sao lại tắt máy?"
"Em, em đi ăn khuya với bạn..." Tôi khó hiểu vì sao anh lại nổi nóng, vội lấy điện thoại ra nhìn: "Hết pin rồi. Xin lỗi, anh tìm em có việc gì sao?"
Cư Diên nói: "Chú bị tai nạn xe, đang cấp cứu trong bệnh viện. Dì và Liên Huân đều đã tới, anh đang đợi em..."
Sau câu "chú bị tai nạn xe", những lời phía sau tôi hoàn toàn không còn nghe lọt vào tai nữa.
Bình thường chỉ cần một chuyện nhỏ xíu cũng có thể khiến tôi rơi nước mắt, vậy mà nghe tin này, tôi lại chẳng khóc nổi.
Bố bị tai nạn xe?
Không thể nào, giờ này lẽ ra ông phải ở nhà mới đúng!
Khi tôi còn đang chao đảo trong cái tin như từ trên trời rơi xuống này, Yến Lạc đã kịp phản ứng, kéo tôi ngồi vào xe của Cư Diên. Cư Diên không nói thêm gì nữa, lập tức lái xe thẳng đến bệnh viện.
Suốt quãng đường, Yến Lạc luôn ôm chặt lấy tôi, còn gọi cho bố mẹ mình. Đến cổng bệnh viện, chân tôi mềm nhũn, chính cậu cũng là người đỡ tôi đi đến trước cửa phòng phẫu thuật.
Mẹ và chị đang đợi ở đó, hốc mắt đỏ hoe vì khóc. Thấy tôi tới, mẹ lao đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683628/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.