Yến Lạc không phải kẻ ngốc. Nhìn thấy tôi với bố mặt mày u uất và biết mẹ cũng không có ở nhà, cậu ấy đại khái cũng đoạn được năm nay nhà tôi chắc lại náo loạn rồi.
Cậu ấy viện cớ đói bụng muốn ăn khuya, kéo bố tôi vào bếp, rồi nhẹ nhàng lôi tôi về phòng, thì thầm hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"
Tôi không còn mặt mũi để kể mình đã làm gì, chỉ nói ngắn gọn: "Chị và Cư Diên chia tay rồi."
Yến Lạc kêu: "Thì ra là vậy. Tớ thấy hai người mới quen có nửa năm mà đã đính hôn thì hơi vội. Nhà cậu có khi còn chưa hiểu hết gia cảnh bên đó ấy chứ?"
"Như vậy cũng tốt, cho họ thời gian tìm hiểu nhau kỹ hơn. Nếu thật sự có duyên, sau này vẫn có thể về với nhau."
Lời nói của cậu nghe có lý, khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn chút: "Thật sự vẫn có thể quay lại được sao?"
"Đương nhiên, nhưng quan trọng nhất vẫn phải phụ thuộc vào họ." Yến Lạc nhìn tôi từ đầu đến chân: "Chị Huân chia tay mà sao trông cậu tiều tụy thế này?"
"Tớ, tớ thấy bố mẹ có vẻ sắp ly hôn." Tôi đáp.
Yến Lạc hơi sửng sốt: "Sao lại vậy?"
"Chẳng phải lần trước tớ đã kể với cậu là nhà tớ định gặp nhà Cư Diên vào mùng Một. Tớ với mẹ cãi nhau nên tớ không đi, bố vì chăm sóc tớ cũng không đi nốt. Rồi chuyện đính hôn của chị bị hủy. Mẹ giận lắm, kéo vali sang nhà chị. Còn nói nếu chị không lấy được Cư Diên thì bà sẽ ly hôn. Tất cả là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683615/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.