Chị đã chia tay với anh ta rồi!
Khi món ăn được mang lên, thấy hai bố con tôi đều ngây ra chẳng động đũa, Cư Diên lại nói: "Chúng cháu chia tay không chỉ vì Liên Hà, còn có vài lý do khác. Hai người đừng tự trách quá. Ăn cơm đi ạ."
Nói xong, anh cầm dao dĩa, thành thạo cắt bít tết.
Nhưng lòng tôi và bố rối bời, nào còn nuốt nổi.
Cư Diên cắt xong phần của mình, lại đẩy cả đĩa đến trước mặt tôi.
Tôi nhìn đĩa thịt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống khăn trải bàn.
Rõ ràng đã xé rách tình cảm đến mức này, anh vẫn chu đáo như vậy.
Mà tôi thì hèn hạ đáng khinh, chính tay chia rẽ chị và anh!
Tôi thậm chí còn cố ý giật đứt sợi dây chuyền anh tặng mẹ.
Bố lấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy ra, đặt trên bàn: "Cái này chúng tôi không thể nhận, quá quý giá rồi. Giờ cháu với Tiểu Huân đã chia tay, những thứ cháu tặng nhà chú, chú sẽ đổi ra tiền để trả lại."
Cư Diên đáp: "Không cần đâu chú. Quà đã tặng thì không có lý gì để lấy về. Dù cháu và Liên Huân đã chia tay nhưng lúc đó cháu thật sự coi mọi người là người nhà. Xin hãy tôn trọng tấm lòng khi ấy của cháu."
Người nhà...
Câu ấy còn khiến tôi đau hơn cả lời mắng chửi của mẹ.
Bố vừa định nói tiếp thì Cư Diên đã buông dao dĩa, không ăn nổi nữa: "Chuyện đến đây thôi. Nếu không còn gì nữa, cháu xin phép đi trước."
Anh đứng dậy, bước đến bên tôi, đeo lại chiếc vòng lên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683614/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.