Qua Tết Dương lịch, cố thêm mấy ngày nữa thôi là sẽ đến kỳ nghỉ đông rồi.
Dù việc học căng thẳng, thi cử liên miên, nhưng không khí trong lớp rõ ràng thoải mái hơn trước nhiều.
Hôm đó, lúc ăn cơm tối, mọi người bắt đầu bàn luận kế hoạch nghỉ đông năm nay.
Đa số là đi học thêm, có người thì theo bố mẹ về quê thăm họ hàng, cũng có vài người định đi du lịch xa.
Yến Lạc nói năm nay nhà cậu ấy sẽ sang Mỹ thăm anh Yến Khởi vừa mua nhà ở Washington.
Anh Yến Khởi là thần tượng của cả thế hệ chúng tôi. Anh ấy hơn chị tôi năm khóa, là một siêu học bá còn giỏi hơn cả chị. Thời đại học anh đã giành được học bổng toàn phần sang Mỹ học y, suốt thời gian du học chưa từng về nước lấy một lần.
Không chỉ tốt nghiệp sớm với toàn điểm A, anh còn thuận lợi thi được chứng chỉ hành nghề, sau đó làm việc ở một bệnh viện tư rất nổi tiếng, năm nay cuối cùng cũng mua được nhà ở Washington.
Yến Lạc hỏi tôi có muốn đi cùng không. Bố mẹ Yến nói tôi không cần lo vé máy bay và ăn ở, chỉ cần có hộ chiếu và visa là được.
Lời này làm mắt tôi sáng rực!
Nước Mỹ đó!
Đi nước ngoài đó!
Lại còn không tốn tiền!
Không đi thì đúng là đồ ngốc!
Chỉ là, với tình hình nhà tôi, chắc mẹ sẽ không đồng ý.
Bà vốn đã chẳng thích tôi chơi với Yến Lạc, huống chi là cùng nhà họ ra nước ngoài.
Nhưng mà, nhỡ đâu thì sao?
Ôm một tia hy vọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683602/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.