Giấc ngủ này tôi ngủ rất say. Tỉnh dậy thì trong phòng tối om, tôi mò mẫm bật đèn và liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn tám giờ rồi.
Trời ơi! Tiết tự học buổi tối!
Áo khoác dày treo trên giá cạnh giường. Chắc là lúc tôi ngủ, chị đã vào treo chúng lên.
Tôi vội vã lấy quần áo xuống, hấp tấp mặc vào. Nhưng mới mặc được nửa chừng, tôi lại ngồi xuống, chẳng muốn động đậy nữa.
Đã muộn thế này, dù từ nhà chị chạy qua cũng chỉ kịp học một tiết tự học cuối.
Thầy cô ngày nào cũng nói phải tranh thủ từng giây từng phút, hơn được vài điểm thôi cũng có thể bỏ xa mấy nghìn mấy vạn thí sinh khác.
Nhưng tôi thật sự rất khó chịu, rất mệt, chẳng muốn đến trường chút nào.
Hôm nay cứ để mấy nghìn mấy vạn thí sinh kia tạm thời vượt trước đi, ngày mai tôi sẽ đuổi kịp họ.
Bước ra phòng khách nhỏ, tôi phát hiện trong nhà chỉ còn mỗi mình. Giày của chị và của Cư Diên đều không có ở huyền quan.
Hai người đó đi đâu rồi nhỉ?
Tôi lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn chị gửi. Chị bảo đã xin phép nghỉ ốm giúp tôi, lại nói công ty tăng ca, chị bận đến khuya mới về. Tôi muốn ăn gì thì gọi đồ ăn ngoài, ăn xong nhớ uống thuốc.
Dưới tin nhắn kèm theo một cái bao lì xì, chắc là để trả tiền đồ ăn.
Tôi không mở bao lì xì, chỉ gửi lại cho chị một hình động bó hoa hồng, coi như đã biết.
Ngủ gần nửa ngày, bụng đúng là đói meo. Tôi vào bếp tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683601/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.