Khó bỏ nhất kiếp phù sinh, là duyên sớm đã đoạn tận.
Phần tình lưu luyết nhất, lại mỏng như lụa giấy.
Triển Chiêu nện bước chân, từng bước từng bước đi xuống, nhưng trong lòng lại đột nhiên xuất hiện cảm giác sầu não không rõ, mơ hồ làm người ta cảm thấy nghẹt thở.
Nữ tử kia mang theo hàng loạt nghi vấn và bí mật vùi mình trong dòng nước xiết, không thấy thi cốt đâu cả.
Chu Sa rơi xuống vực, sau khi hoàn hồn y cũng lập tức men theo con đường mòn đi xuống dòng suối, nhưng mà… y chậm rãi thả lỏng ngón tay, một tấc, hai tấc, mảnh vải đỏ cũng dần dần trôi tuột qua lòng bàn tay.
Tìm không được, dò không thấy.
Có rất nhiều điểm chưa tìm được đầu mối lại đã biến mất theo nàng, lần đầu tiên y cảm thấy không nắm chắc, cảm thấy tất thảy chân tướng đều ở xa vời đến không thể nhìn thấy. Khẽ nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt.
Bên tai chợt vẳng đến tiếng gót giày mài đất đá không nhanh không chậm, Triển Chiêu như là đoán được từ trước, lấy lại tinh thần, nở nụ cười đã chuẩn bị sẵn: “Ngọc Đường? Sao ngươi không nghỉ ngơi cho khỏe, lại tới đây làm gì?”
Bạch Ngọc Đường dường như là đã đuổi theo vô vùng vội vã, sau khi nhìn thấy vạt áo lam quen thuộc của Triển Chiêu mới dừng bước, nhưng vẫn thở hổn hển, trán cũng đầy mồ hôi.
“Đừng… Đừng giết nàng…”
Tiếng nói đứt quãng của Bạch Ngọc Đường khiến cả người Triển Chiêu run lên, y mờ mịt nhìn Bạch Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thanh-oan/2619442/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.