Người trên đời sẽ phải gặp rất nhiều chuyện không thể không dùng cách cúi đầu hay bất đắc dĩ nịnh nọt để giải quyết.
Sau khi trải qua quá nhiều thăng trầm, tình người ấm lạnh, tất cả những sóng to gió lớn đều vô cùng bình thường.
Cho nên, sau khi Triển Chiêu biết được trong lúc y không hề hay biết, vụ án này đã có thể dùng mấy trăm lượng bạc để giải quyết, thì chỉ bình tĩnh đặt chén trà bằng sứ trắng trên tay xuống, nhìn nước trà lặng lẽ lăn từ trên thành tách xuống, khẽ lắc đầu: “Chuyện này vốn không nằm trong phạm vi quản hạt của chúng ta, nếu Tri huyện Vĩnh An đã không muốn truy cứu đến cùng, chúng ta cũng không cách nào can thiệp. Cứ coi như đây chỉ là một vụ án mạng bình thường, kết quả cuối cùng là hung thủ đã đền tội.”
Triển Chiêu đã nghĩ thông suốt, nhưng không có nghĩa là Bạch Ngọc Đường cũng từ bỏ. Dù sao hắn mới bước chân vào quan trường, đạo làm quan đương nhiên sẽ không thể sâu xa bằng Triển Chiêu.
“Tiểu Miêu! Sao ngươi có thể hồ đồ như vậy? Ngươi chớ quên bốn mạng người vô tội…”
“Bởi vì ta không quên cho nên mới không so đo đến cùng, dù vụ án này vẫn còn trăm ngàn chỗ hở. Nhưng Đàm đại nhân thà để mình gánh danh tham quan vẫn đành nhẫn nhịn cho êm chuyện. Vì hành động này của hắn, dù chúng ta chỉ còn cách chân tướng vài bước chân, cũng nên vì đa số mà suy nghĩ.”
Bạch Ngọc Đường lặng im không nói, hàng mi cụp xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thanh-oan/2619440/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.