Hoắc Thiên Hoa cảm thấy mơ hồ.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tục ngữ nói rất hay, đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại.
Cậu ta chủ động thể hiện ý tốt với Diệp Phàm, nhưng thái độ của Diệp Phàm thật khiến cậu ta không biết phải làm gì.
“Anh, anh nói gì cơ?”.
Hoắc Thiên Hoa làm bộ nghe nhầm rồi hỏi lại Diệp Phàm.
Cậu ta muốn giữ thể diện cho Diệp Phàm.
“Lúc nãy anh không nghe rõ sao? Vậy tôi nói lại một lần nữa, tôi nói rằng, anh không xứng làm bạn với tôi”, Diệp Phàm bá đạo nói.
“Haha......”.
Hoắc Thiên Hoa ngửa mặt lên trời cười lớn.
Cậu ta cười một lúc rồi mới dừng lại, sau đó hỏi Diệp Phàm: “Tôi đang nể tình cô Sở, vốn dĩ định giữ thể diện cho anh, nhưng anh lại không biết điều, còn dám nói lại câu này”.
“Được, được lắm!”.
“Hoắc Thiên Hoa tôi ở thành phố Áo lâu như thế rồi mà vẫn chưa gặp ai dám khiêu khích tôi, hôm nay tôi sẽ chơi cùng anh vậy, để người đời biết được khiêu khích Hoắc Thiên Hoa này sẽ có kết cục thế nào".
Nói xong tay phải Hoắc Thiên Hóa khẽ vung lên, một ông già mặc thanh sam xuất hiện phía sau người cậu ta.
Ánh mắt của ông già lạnh lùng, đôi mắt đại bàng sắc bén chết người.
Nhìn thấy ông già chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm, vẻ mặt Sở Thanh Nhã ngồi bên cạnh lập tức thay đổi, vội vàng nói với Hoắc Thiên Hoa: “Hoắc thiếu gia, xin lỗi anh, bạn của tôi lần đầu tiên đến thành phố Áo nên không biết đến uy danh của anh”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810664/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.