“Là tôi!” Diệp Phàm vô cùng bình tĩnh, không hề nao núng chút nào.
Tuy rằng sức chiến đấu của đám vệ sĩ Nghê Đại Hoành vô cùng phi thường, ngay cả những người bình thường trong giới tu hành cũng phải tạm thời né tránh.
Nhưng anh không coi ra gì.
Đối với anh mà nói, đám vệ sĩ mà Nghê Đại Hoành bỏ số tiền lớn ra thuê về, chỉ là một đám rác rưởi.
Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh và lạnh lùng của Diệp Phàm, Nghê Đại Hoành không khỏi nhíu mày, hắn là một người rất thông minh, đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường.
Với kinh nghiệm nhìn người của mình, hắn cảm thấy Diệp Phàm vẫn có thể bình tĩnh trong tình huống này, đây là điều không phải người bình thường có thể làm được.
Hơn nữa, sau khi cẩn thận đánh giá Diệp Phàm, hắn luôn cảm thấy Diệp Phàm có chút quen mặt, nhưng nhất thời hắn không nhớ được mình đã nhìn thấy Diệp Phàm ở đâu.
“Mẹ của tao đã lớn tuổi như vậy rồi, một đứa thanh niên như mày lại ra tay đánh mẹ tao, mày không cảm thấy hổ thẹn hay sao?”
Nghê Đại Hoành lạnh lùng nói với Diệp Phàm.
“Chính mẹ anh không biết tự trọng, sống bao nhiêu năm như vậy rồi, vẫn không biết cách làm người, tôi dạy dỗ bà ta, là muốn tốt cho bà ta”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Tô Đại Mỹ tuy rằng là người già, nhưng chẳng những một chút tư chất cũng không có, còn ỷ vào con trai để diễu võ giương oai.
Thật sự quá quắt!
Cho nên, Diệp Phàm mới ra tay giáo huấn Tô Đại Mỹ một trận.
“Thằng nhóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810534/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.