Chương trước
Chương sau
Vừa nghe thấy Diệp Phàm muốn xuống xe, Tô Đại Mỹ nhanh chóng chặn lại.
Bà ta tưởng rằng Diệp Phàm đang muốn chạy trốn nên lập tức đứng dậy cản anh lại, nói: “Thằng nhóc, bây giờ mày muốn chạy trốn sao? Muộn rồi!”
“Chạy trốn ư? Haha!” Diệp Phàm cười khẩy, nói: “Cho dù tất cả mọi người trên đời này đều đối đầu với tôi, tôi cũng không sợ. Bà cho rằng chỉ dựa vào một người vô ý thức như bà đã làm tôi phải sợ hãi bỏ chạy sao? Hay bà nghĩ rằng thằng con trai phế vật của bà khiến tôi phải chạy trốn?”
“Hừ! Thằng nhóc kia, mày không cần phải cãi cùn với tao đâu. Nếu mày không sợ thì đừng xuống xe nữa”. Tô Đại Mỹ kêu lên.
Bà ta khôn lắm.
Bà ta biết, với người như Diệp Phàm thì la lối khóc lóc cũng vô dụng thôi.
Cho nên bà ta không cãi lại Diệp Phàm nữa.
Bà ta quay sang nói với tài xế: “Ông tài xế kia, tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám dừng xe lại thì tôi sẽ bảo con trai tôi xử lý luôn cả ông”.
“Thằng nhóc này vừa nhìn đã biết không phải người bản địa, nó gây sự với tôi, may ra còn có cơ hội thoát thân”.
“Còn ông là người bản địa thì có chạy đằng trời”.
Tô Đại Mỹ ngang ngược uy hiếp tài xế.
Nghe những lời Tô Đại Mỹ vừa nói, tài xế mặt biến sắc, không dám nói câu gì, lại càng không dám nghe lời Diệp Phàm mà dừng xe lại.
Đây không phải là lần đầu tiên tài xế gặp Tô Đại Mỹ. Có lần, ông ta đang lái xe trong nội thành thì nhìn thấy một nhóm người đi xe hạng sang đến đón bà ta.
Vì thế, tuy không biết rõ gia thế của Tô Đại Mỹ nhưng ông ta biết rằng bà ta không hề tầm thường.
Cũng bởi vậy mà lúc trước trên xe náo loạn như vậy nhưng ông ta lại không đứng ra nói một lời nào.
Ánh mắt Diệp Phàm lộ rõ vẻ bất mãn, sự ngang ngược của Tô Đại Mỹ khiến anh ngạc nhiên vô cùng, lần đầu tiên trong đời anh gặp phải một bà lão vừa kiêu ngạo vừa ngông cuồng như vậy.
Anh đã gặp không ít những thế hệ phú nhị đại tự cao, tự đại.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh bắt gặp một bà mẹ già kiêu căng, hống hách vì có cậu con trai quyền thế.
Diệp Phàm vẫn tiếp tục im lặng.
Chiếc xe cứ thế chạy một mạch đến bến tiếp theo.
Lúc này, bỗng có mấy chiếc xe thể thao màu đen đuổi theo phía sau, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp chiếc xe buýt đang chở Diệp Phàm, thoáng cái đã chặn đầu chiếc xe buýt to lớn.
Sau khi chiếc xe buýt bị chặn lại, vài chiếc xe địa hình màu đen cũng nhanh chóng đuổi kịp, chặn luôn ở phía sau xe buýt.
Đầu tiên một vài tên thanh niên bước xuống từ những chiếc xe thể thao, sau đó, một người đàn ông mặc vest và đi giày da, khoảng bốn mươi tuổi, bước xuống từ chiếc xe thể thao ở giữa.
Trông hắn ta khí chất ngùn ngụt.
Vừa nhìn đã thấy đây là nhân vật tầm cỡ anh hùng kiệt xuất.
Cùng lúc đó, ở phía sau mấy chục gã đàn ông nữa bước ra từ những chiếc xe địa hình, toàn là thanh niên trai tráng, cơ bắp vạm vỡ.
Hơn nữa, từ hơn chục gã này toát ra luồng khí thế vô cùng đáng sợ.
Vẻ mặt chúng đằng đằng sát khí, luồng khí thế mạnh mẽ đến nghẹt thở. Khi đối mặt với những gã này, người thường sẽ lập tức quỳ xuống mặt đất cầu xin tha thứ.
Rõ ràng, hơn chục gã đàn ông đó có lai lịch không tầm thường, tất cả trông đều rất cường tráng, có lẽ bọn chúng đều là nhân viên của tập đoàn bảo an từ nước ngoài về.
Trong một số tập đoàn bảo an quốc tế ở nước ngoài, tất cả các thành viên đều được đào tạo rất chuyên nghiệp.
Sức chiến đấu của họ không yếu hơn lực lượng đặc biệt chính quy của nhiều nước phương Tây.
Một tên thanh niên đi tới, đập tay vào cửa xe buýt, cửa xe ngay lập tức mở ra.
“Tất cả xuống xe hết cho tao!”
Thái độ của hắn vô cùng hách dịch.
Lúc này, mọi người trên xe lần lượt xuống xe, Tô Đại Mỹ là người đầu tiên bước xuống.
Bà ta tuy đã lớn tuổi nhưng trông vẫn còn khỏe mạnh lắm.
Bà ta vừa xuống khỏi xe liền hét lớn về phía người đàn ông bốn mươi tuổi mặc vest, đi giày da: “Con trai của mẹ, cuối cùng con cũng đến. Nếu con đến muộn thêm chút nữa thì e là sẽ không còn được gặp mẹ nữa.”
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Hắn vừa nghe thấy tiếng Tô Đại Mỹ liền sốt ruột, vội vã hỏi lại.
Lúc này, những người khác cũng tiếp tục xuống xe. Khi nhìn thấy người đàn ông trạc tuổi bốn mươi đang rất lo lắng hỏi thăm tình hình Tô Đại Mỹ, không ít người mặt biến sắc, vẻ mặt nghiêm trọng không giấu nổi sự hoang mang lo sợ.
“Trời ơi! Bà lão kia đúng thật là mẹ của tổng giám độc tập đoàn Thiên Mỹ, e là thảm kịch sắp diễn ra rồi đây”.
“Đúng đó! Người đó đúng là Nghê Đại Hoành - tổng giám đốc tập đoàn Thiên Mỹ. Tháng trước, tại sự kiện của tập đoàn Thiên Mỹ, anh ta đã đích thân phát biểu trên sân khấu. Tôi đã tận mắt chứng kiến, không thể sai được.”
“Xong đời rồi. Vừa rồi tôi có mắng bà ta, bà ta lòng dạ xấu xa như vậy chắc chắn sẽ tìm tôi tính sổ, bà ta sẽ không tha cho tôi đâu, tôi phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
“Chúng ta nặng nhất chắc chỉ bị đánh một trận thôi, cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng cậu thanh niên đứng ra vạch trần bà ta lần này thê thảm rồi, cho dù không bị đánh chết cũng sẽ tàn tật mất thôi”.
......
Cả đám người nhôn nhao hết cả lên.
Thế nhưng, Diệp Phàm vẫn không hề có chút hoảng sợ nào, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Mình anh giải quyết được bọn chúng chứ?” Hứa Ác Lai – người đang đứng bên cạnh Diệp Phàm do dự hỏi anh.
“Ừ!” Diệp Phàm gật đầu.
“Vậy thì tôi không xuống nữa ”, Hứa Ác Lai nghĩ một lúc rồi nói.
Diệp Phàm im lặng bước xuống xe. Anh vừa xuống khỏi xe, Tô Đại Mỹ đang nói chuyện với Nghê Đại Hoành ngay lập tức chỉ tay vào anh và nói: “Con trai, chính nó đã đánh mẹ ở trên xe”.
“Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ đứng ở đây mà xem con trút giận cho mẹ”, Nghê Đại Hoành nói với Tô Đại Mỹ.
Hắn là một cậu con trai hiếu thuận.
Ai dám động đến mẹ hắn là hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả giá.
Đây chính là danh nghĩa của hắn.
Ở Tinh Thành, không ai là không biết tổng giám đốc tập đoàn Thiên Mỹ vô cùng hiếu thảo với mẹ, cho dù chuyện gì xảy ra cũng đều bảo vệ mẹ hết lòng.
Nếu ai dám ra tay đánh mẹ hắn mà hắn không để người đó phải trả cái giá đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần thì cái danh nghĩa của hắn không còn nữa.
Lòng hiếu thuận của Nghê Đại Hoành không xuất phát từ tấm lòng.
Mà chỉ là vì cái danh nghĩa hiếu thuận mà hắn đã gây dựng, vì vậy hắn mới đối xử vô cùng hiếu thảo với Tô Đại Mỹ, phục tùng bà ta vô điều kiện.
Hơn thế nữa, hắn ta có thể thành công được như hiện tại phần lớn đều nhờ vào cái mác hiếu tử này, nhờ thế mà hắn có được sự chiếu cố của một nhân vật có máu mặt ở khu vực Tương Nam.
Mà nhân vật có máu mặt ấy lại chính là bố vợ của hắn, cũng chính là Dương Vĩnh Vinh.
Dương Vĩnh Vinh là hậu duệ nhà họ Dương, gia tộc tu hành đứng đầu ở Tương Nam, tuy ông ta không phải là người tu hành, nhưng lại có thứ bậc cao trong nhà họ Dương.
Ông ta nắm trong tay tất cả các tài sản của nhà họ Dương ở Tương Nam.
Ngoài ra, ông ta còn có quan hệ cực tốt với Tiêu Vân Hùng.
Chính nhờ có sự hậu thuẫn của Dương Vĩnh Vinh mà Nghê Đại Hoành mới có thể vươn lên ở Tương Nam, tập đoàn Thiên Mỹ cũng là do một tay ông ta gây dựng lên, hiện có giá trị hơn một trăm bốn mươi tỷ.
Mà ông ta coi trọng Nghê Đại Hoành cũng là vì cái danh nghĩa hiếu thuận của hắn.
Ông ta chỉ có một cô con gái duy nhất nên tất nhiên ông ta vô cùng yêu quý cậu con rể hiếu thảo. Nếu không sau này già rồi thì ai chăm sóc ông ta?
“Chính mày đã đánh mẹ tao ư?”, Nghê Đại Hoành vừa bước lên vừa lạnh lùng hỏi Diệp Phàm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.