Tiêu Vân Hùng biến sắc. Vừa ngượng ngùng vừa khó chịu. Lúc này người của Nghiêm Thế Đông đến, có phải quá trùng hợp rồi không? Vốn dĩ ông ta đang trong thế tiến thoái lưỡng nan, không biết nên trả lời Diệp Phàm thế nào, trong lòng đang nghĩ không biết tỏ thái độ lấp lửng thế nào với Diệp Phàm. Nhưng bây giờ, người của Nghiêm Thế Đông đến rồi. Đồng nghĩa với việc ép ông ta làm đến cùng, bắt buộc phải đưa ra lựa chọn. Thái độ của Diệp Phàm vẫn bình thản, nhưng Triệu Vũ ở bên cạnh anh lại không giữ được bình tĩnh, lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, lạnh lùng nói với Tiêu Vân Hùng: “Tiêu Vân Hùng, con mẹ ông cũng biết làm người thật đấy, chần chừ lưỡng lự có phải không?” “Một bên thì nịnh bợ bọn tôi, một bên thì chơi trò mập mờ không rõ ràng với tên chó Nghiêm Thế Đông.” “Rốt cuộc ông có ý gì?” “Ờ......” Tiêu Vân Hùng nhất thời kinh ngạc, hoàn toàn không biết nên trả lời Triệu Vũ thế nào. Ông ta đã từng chứng kiến Triệu Vũ nổi giận, một khi chưa nói rõ ràng, khiến Triệu Vũ phát cáu thì ông ta hoàn toàn không thể nào gánh chịu được hậu quả. Lúc này Tiêu Vân Hùng nhìn Diệp Phàm, muốn biết thái độ rõ ràng của Diệp Phàm. Tuy nhiên, Diệp Phàm lại rất bình thản, không nói gì Tuy nhiên Diệp Phàm vẫn giữ dáng vẻ bình thản, thờ ơ. Điều này khiến Tiêu Vân Hùng càng khó xử. Lúc này, cho dù Tiêu Vân Hùng là nhân vật trí dũng kiệt xuất, cũng không biết giải quyết chuyện trước mắt thế nào. Chuyện đến nước này rồi, ông ta chỉ còn cách lựa chọn phe. Nhưng sự lựa chọn lúc này liên quan đến sống còn của nhà họ Tiêu. Mặc dù nói quãng thời gian này, nhà họ Tiêu đã điều tra rất nhiều thông tin của Diệp Phàm, có sự phỏng đoán nhất định về lai lịch của anh. Nhưng đến tận bây giờ, nhà họ Tiêu vẫn không thể nào xác định rõ rốt cuộc Diệp Phàm có lai lịch thế nào. Về thân phận của Nghiêm Thế Đông cũng rất khủng, là đệ tử của đại phái tu tiên ở Tương Nam, hơn nữa, gần đây mọi hành động của Nghiêm Thế Đông đều chứng tỏ thành tựu xuất sắc của hắn trong đại hội Hành Sơn Luận Đạo. Nếu như Nghiêm Thế Đông đoạt hạng nhất trong đại hội Hành Sơn Luận Đạo, theo quy định giới tu tiên ở Tương Nam, hắn sẽ trở thành thần tử trong giới tu tiên ở Tương Nam. Đến lúc đó, tất cả thế hệ trẻ tuổi trong giới tu tiên ở Tương Nam đều phải nghe theo hiệu lệnh của Nghiêm Thế Đông. Nếu như nhà họ Tiêu lựa chọn đứng về phe Diệp Phàm, mà Diệp Phàm thất bại trong cuộc giao đấu với Nghiêm Thế Đông, vậy thì hoàn cảnh nhà họ Tiêu sẽ vô cùng khốn khổ. Thậm chí, chỉ cần một câu nói của Nghiêm Thế Đông, nhà họ Tiêu có thể sẽ gặp họa ngập đầu. Trong giới tu tiên ở Hoa Hạ, các khu vực khác nhau đều thông qua các nghi thức khác nhau để bầu chọn thần tử cho khu vực tu tiên đó. Một khi trở thành thần tử có thể có được tất cả tài nguyên bồi dưỡng của từng đại môn phái của khu vực tu tiên, sau này trở thành cao thủ giới tu tiên sẽ có cơ hội tranh vị trí tiên chủ. Tiên chủ là vị trí cao có thể hiệu lệnh tất cả môn phái tu tiên ở Hoa Hạ. Chính vì thế, một khi trở thành thần tử của một khu vực tu hành nào đó, địa vị sẽ ngày càng lớn mạnh. Sắc mặt của Tiêu Vân Hùng rất nghiêm trọng, ông ta lo lắng đến mức nhỏ mồ hôi trán, hai tay bất giác nắm chặt lại, khớp xương vặn đến bạc màu. “Tiêu Vân Hùng rốt cuộc ông có ý gì? Mau tỏ thái độ đi, tôi không có thời gian đánh thái cực quyền với ông!” Triệu Vũ hung hãn nói. “Ờ......” Tiêu Vân Tùng vặn tay, bực bội nói với Triệu Vũ: “Cậu Triệu, cậu hiểu lầm rồi, nhà họ Tiêu tôi sao có thể chần chừ lưỡng lự chứ?” “Đối với nhà họ Tiêu mà nói, cậu Triệu và cậu Diệp mãi mãi là bạn của nhà họ Tiêu.” “Nhưng Nghiêm Thế Đông không có bất cứ thù sâu oán nặng với nhà họ Tiêu chúng tôi, thậm chí vài vị sư thúc của Nghiêm Thế Đông còn có đại ân với nhà họ Tiêu, vì thế chúng tôi thực sự không thể lấy ân báo oán trở thành kẻ thù với Nghiêm Thế Đông được, vẫn mong cậu Triệu có thể hiểu cho nỗi khổ của nhà họ Tiêu chúng tôi.” “Haha!” Nghe Tiêu Vân Hùng nói, Triệu Vũ bật cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Vân Hùng, gằn từng tiếng một: “Tiêu Vân Hùng, quả nhiên ông là đồ không ra gì. Nếu đã như thế thì không còn gì để nói nữa, trước khi tuyên chiến với Nghiêm Thế Đông, để giảm bớt biến số, cả nhà họ Tiêu các ông phải chết.” Nói câu này ra, trên người Triệu Vũ tỏa ra sát khí lạnh lùng. Hơn nữa, kìm hãm Tiêu Vân Hùng. Nhưng lúc Triệu Vũ ra tay với Tiêu Vân Hùng, có bóng người bất ngờ xuất hiện phía sau Tiêu Vân Hùng, bốn người thần bí choàng áo khoác đen lao ra. Bốn người thần bí mặc áo khoác đen này rất kỳ lạ, lại có thể ẩn náu trong bóng râm bên cạnh Tiêu Vân Hùng. Bốn người thần bí mặc áo khoác đen là vệ sĩ của Tiêu Vân Hùng, chỉ khi nào ông ta gặp nguy hiểm đến tính mạng mới hiện thân. Sát ý của Triệu Vũ quá mãnh liệt, khiến bốn người thần bí thấy kinh hoàng khiếp sợ, vì thế Triệu Vũ còn chưa ra tay, bốn tên áo đen đã hiện thân rồi. “Tiêu Vân Hùng, dựa vào bốn tên rác rưởi này, hoàn toàn không thể ngăn cản tôi giết ông.” Triệu Vũ lướt nhìn bốn người thần bí mặc đồ đen, lạnh lùng nói. Sắc mặt của Tiêu Vân Hùng rất khó coi, ông ta nói với Triệu Vũ: “Cậu Triệu, có gì chúng ta có thể từ từ nói, không cần phải ép đến cùng, hơn nữa, tôi vừa nói rồi, cậu Triệu và cậu Diệp mãi mãi là bạn của nhà họ Tiêu, vì thế tôi có thể thề, nhà họ Tiêu chúng tôi nhất định sẽ không gây bất lợi với hai người.” Ánh mắt Triệu Vũ âm u lạnh lùng. Cậu còn lâu mới tin lời nói của Tiêu Vân Hùng. Lần trước, Diệp Phàm và Triệu Vũ liên thủ, gần như đã phá hoại cả nhà họ Tiêu, Tiêu Vân Hùng sẽ không hận Diệp Phàm và Triệu Vũ sao? Chỉ là không dám hận mà thôi! Nhưng một khi Diệp Phàm và Triệu Vũ thua cuộc trong trận đấu với Nghiêm Thế Đông, không cần phải nghĩ, Tiêu Vân Hùng nhất định sẽ nhân cơ hội báo thù Diệp Phàm và Triệu Vũ. Vì thế, Triệu Vũ thực sự ra tay với Tiêu Vân Hùng. Nếu như có thể tiêu diệt Tiêu Vân Hùng, nhổ tận gốc nhà họ Tiêu, đối với cuộc tuyên chiến của Diệp Phàm, cũng bớt đi được một mối lo. Nhưng lúc Triệu Vũ chuẩn bị ra tay, Diệp Phàm vẫn chưa mở miệng, bỗng nhiên nói với Tiêu Vân Hùng: “Tiêu Vân Hùng, tôi hiểu nỗi khổ của ông, nhưng tôi có thể cho ông một viên thuốc an thần, đối với tôi mà nói Nghiêm Thế Đông chẳng là cái thá gì cả." “Thậm chí cho dù nhà họ Tiêu các người dốc toàn lực giúp đỡ Nghiêm Thế Đông tôi cũng không sợ.” “Hôm nay tôi đến nhà họ Tiêu các người không phải vì muốn sự chi viện của các người, cũng không phải lo các người chi viện cho Nghiêm Thế Đông, mà vì tôi muốn nâng đỡ một con bù nhìn ở Tương Nam, tranh dành vị trí cao nhất ở đại hội Hành Sơn Luận Đạo, trở thành thần tử giới tu tiên ở Tương Nam. Nghe Diệp Phàm nói, sự kinh hoàng lóe lên trong đôi mắt Tiêu Vân Hùng. Bởi vì trong câu nói vừa rồi của Diệp Phàm, rõ ràng là có ý chỉ điểm, hơn nữa có thể chỉ điểm ra một bí mật lớn của nhà họ Tiêu. Bí mật đó có thể liên quan đến sự sống còn của nhà họ Tiêu. Trong tình huống bình thường, chỉ có gia chủ của nhà họ Tiêu mới biết, nhưng sau khi trải qua chuyện của Diệp Phàm lần trước, lão gia nhà họ Tiêu đã rời khỏi Tinh Thành, trước khi rời đi, ông ta mới nói bí mật này cho Tiêu Vân Hùng. Cũng có nghĩa là Tiêu Vân Hùng vừa mới biết bí mật của nhà họ Tiêu. Nhưng lời Diệp Phàm vừa nói, có ý tiết lộ rằng anh đã biết bí mật này, điều này khiến Tiêu Vân Hùng rất kinh ngạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]