Chương trước
Chương sau
"Anh làm vậy rất quá đáng đấy, mau buông tay ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí với anh!" Người thanh niên lạnh lùng nói với Diệp Phàm, đôi mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
Anh ta tên là Phong Vu Tu, là thiếu gia của nhà họ Phong ở Ích Thành Tương Nam.
Phong Vu Tu mặc dù sinh ra trong một gia đình giàu sang nhưng anh ta lại một trong số ít những thiếu gia có tấm lòng chính nghĩa.
Từ nhỏ anh ta đã đam mê với việc tập võ, vậy nên sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta không chọn trở về Ích Thành kế thừa sự nghiệp của dòng họ, mà luyện võ khắc khổ tại võ quán Lăng Phong ở Tương Nam, thuận lợi trở thành đồ đệ của chủ võ quán Lăng Phong - Lăng Bách Tuế.
Lăng Bách Tuế là một người chí công vô tư, có ảnh hưởng rất lớn tới Phong Vu Tu.
Bởi vậy mà Phong Vu Tu luôn bênh vực kẻ yếu.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Phàm hung hăng, độc ác như vậy, chẳng nói chẳng rằng liền đánh phế đôi chân của "lão Lâm", bây giờ lại muốn xuống tay nặng với gã đàn ông tóc vàng, anh ta không chịu đựng được nữa.
Trong lúc kích động, anh ta nhảy ra khỏi đám người, muốn bênh vực thay cho gã đàn ông tóc vàng.
"Tâm trạng của tôi đang rất tệ, tôi khuyên cậu nên cút sang một bên!"
Diệp Phàm lạnh lùng liếc Phong Vu Tu.
"Con người anh đúng là không biết phải trái, anh tưởng rằng có tiền thì muốn làm gì cũng được sao? Nếu đã như vậy hôm nay tôi nhất định phải dạy anh một bài học, để cho anh biết trên đời này vẫn còn có cái gọi là pháp luật, chính nghĩa..."
Phong Vu Tu dõng dạc nói.
Chỉ cần là việc giúp đỡ kẻ yếu anh ta luôn đặc biệt hăng hái, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Sau đó, Phong Vu Tu xông đến chỗ Diệp Phàm.
Anh ta rất thành thạo, bước chân nhẹ nhàng mà linh hoạt, tựa như một con khỉ nhanh nhẹn tiến lại gần Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng, hoàn toàn không thèm để ý đến Phong Vu Tu.
Khi Phong Vu Tu cách Diệp Phàm khoảng ba mét, anh ta đạp một cái, nhảy người lên cao, sau đó bổ nhào xuống người Diệp Phàm như một con diều hâu.
Hai bàn tay chụp vào hai vai Diệp Phàm.
Đây là một chiêu hiểm của anh ta.
Chỉ có điều, anh ta nương tay, không dùng hai tay chụp lấy đầu Diệp Phàm mà chọn chụp vào bả vai Diệp Phàm.
Bịch!
Diệp Phàm xoay người đá một cú mạnh mẽ vào ngực Phong Vu Tu, Phong Vu Tu kêu lên thảm thiết, cơ thể như con diều đứt dây bay ngã ra đất cách xa mấy mét.
Ngực của anh ta vô cùng đau đớn, há miệng ho ra một ngụm máu tươi!
Diệp Phàm đã ra tay nhẹ rồi, nếu không cú đá của anh chắc chắn có thể làm cho toàn bộ xương ngực của Phong Vu Tu vỡ vụn, chết ngay tại chỗ!
"Đường Lang quyền!"
Phong Vu Tu lau máu tươi trên miệng, mặc dù bị Diệp Phàm đá cho trọng thương nhưng anh ta không có ý định chịu thua, cơ thể run lên, lắc cột sống một cái, giơ tay lên đánh Đường Lang quyền.
Đường Lang quyền cũng được coi là một môn quyền pháp có lực sát thương vô cùng lớn trong nhiều môn quyền thuật, đôi tay như hai càng của con bọ ngựa.
Hét lên một tiếng, Phong Vu Tu lại tấn công Diệp Phàm một lần nữa, anh ta như một con bọ ngựa liều mạng, đôi tay vùng vẫy chém về phía đầu Diệp Phàm, nếu như bị đánh trúng chắc chắn sẽ làm cho đầu Diệp Phàm chấn thương.
Nhưng vẻ mặt Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh, anh giơ tay trái lên, năm ngón tay chụm lại như đầu rắn.
Vèo! Vèo! Vèo!
Khi hai tay Phong Vu Tu chém về phía đầu của Diệp Phàm, tay trái của Diệp Phàm đã đâm lên như một con rắn độc, xuyên qua đôi tay đang vùng vẫy của Phong Vu Tu, mạnh mẽ chọc vào cổ họng của Phong Vu Tu.
"Khụ khụ khụ..."
Mặc dù Diệp Phàm vẫn nhẹ tay, nhưng Sà quyền chọc thẳng vào cổ họng của Phong Vu Tu vẫn làm cho cổ họng của Phong Vu Tu vô cùng đau đớn, ho liên tục, thậm chí còn bị khàn giọng nữa.
Sau đó không chờ Phong Vu Tu tiếp tục động tay, Diệp Phàm giơ chân trái lên quét ngang một vòng.
Sắc mặt Phong Vu Tu thay đổi, mặc dù vẫn phản ứng lại được nhưng không kịp né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn chân trái Diệp Phàm đá vào cổ.
Chân trái Diệp Phàm dùng lực rất mạnh, lập tức làm cho Phong Vu Tu bất tỉnh tại chỗ!
Diệp Phàm đã giải quyết xong Phong Vu Tu một cách nhanh gọn.
Cảnh này làm cho những người bị ảnh hưởng bởi Phong Vu Tu đang nhen nhóm ý đồ ngu xuẩn lập tức yên ổn lại.
Trước thì có "lão Lâm" máu me đầm đìa là ví dụ, bây giờ lại có Phong Vu Tu bênh vực kẻ yếu làm tấm gương, những người xung quanh đương nhiên sẽ cảm thấy sợ Diệp Phàm, cũng không còn ai dám vén tay áo lên muốn đánh nhau nữa.
Thậm chí mấy tiếng chỉ trích Diệp Phàm cũng rất nhỏ.
Họ lo sợ chọc giận Diệp Phàm sẽ rơi vào kết cục như "lão Lâm" hoặc Phong Vu Tu.
Gã đàn ông tóc vàng cũng bị dọa sợ, hắn nhìn ra động tác vừa nãy của Phong Vu Tu rõ ràng là một người luyện võ, nhưng trước mặt Diệp Phàm, thân là một người luyện võ như Phong Vu Tu cũng không chịu nổi một chiêu.
Trong lúc gã đàn ông tóc vàng đang nghĩ cách làm sao để thoát khỏi thảm cảnh trước mắt thì Diệp Phàm đã ra tay với hắn.
Chỉ thấy ánh mắt Diệp Phàm lạnh lẽo, dùng lực bẻ gãy cánh tay của gã đàn ông tóc vàng.
"A a a a a..."
Gã đàn ông tóc vàng phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.
"Mày, mày, mày..." Gã đàn ông tóc vàng căm hận nhìn Diệp Phàm, khóe mắt như muốn nứt ra, hắn hoàn toàn không ngờ được, Diệp Phàm lại tàn nhẫn đến như vậy, không hỏi hắn lần thứ hai liền bẻ cánh tay của hắn.
Đây thật sự là...
Quá tàn nhẫn, quá ngông cuồng!
Bịch!
Nhưng mà lúc gã tóc vàng đang chuẩn bị mắng chửi Diệp Phàm, hắn vẫn chưa kịp mở miệng thì lại bị Diệp Phàm đánh một lần nữa, cũng như "lão Lâm", Diệp Phàm giơ hai chân lên, đá vỡ xương bánh chè của gã đàn ông tóc vàng.
"A a a a a..."
Gã đàn ông tóc vàng lại kêu lên thảm thiết, cánh tay bị gãy, xương bánh chè bị đá vỡ, từng cơn đau ập đến khiến khuôn mặt hắn nhăn nhó.
Toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh!
Bịch!
Diệp Phàm đánh tàn phế chân tay của gã đàn ông tóc vàng xong liền tiện tay ném hắn xuống đất như ném một con chó chết.
Sau đó Diệp Phàm đi đến trước mặt gã đàn ông cuối cùng.
Anh lạnh lùng nhìn hắn hỏi: "Phòng giam mấy đứa bé này ở đâu?"
Tiếng của Diệp Phàm không lớn, giọng điệu cũng không hung dữ, nhưng tên đàn ông đó lại cảm thấy như vừa nghe thấy lời đe dọa lớn nhất trên đời này, cơ thể hắn không kiểm soát được run cầm cập, ánh mắt đầy sự hoảng sợ.
Hắn liếc thấy lão Lâm bị đánh phế hai chân ở một nơi không xa và gã đàn ông tóc vàng bị đánh phế cả chân tay, hắn kinh hãi.
"Tôi, tôi, tôi..." Tên đàn ông này vô cùng sợ hãi nhìn Diệp Phàm, ấp a ấp úng nói: "Ở vài tòa nhà bỏ hoang trong rừng cây ở khu ngoại ô phía đông, tổ chức của chúng tôi ở bên trong tòa nhà đó!"
Tên đàn ông vội vàng nói rõ cặn kẽ tất cả những thông tin mà hắn biết được cho Diệp Phàm.
Hắn không muốn rơi vào kết cục như lão Lâm và gã đàn ông tóc vàng!
Cho nên hắn mới chọn nói ra!
"Ừm, mày cũng không tệ, biết lựa chọn sáng suốt!" Diệp Phàm gật đầu, sau đó nói với Triệu Vũ: "Cậu và tôi cùng đi một chuyến đến rừng cây ở khu ngoại ô phía đông, chuyện ở đây cứ giao cho cảnh sát đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.