Chương trước
Chương sau
Triệu Vũ ra tay, vừa ngang ngược vừa mạnh mẽ!
Hơn nữa cũng giống như Diệp Phàm, vẻ mặt của Triệu Vũ bây giờ âm u đến đáng sợ!
Nếu không phải vì con hẻm nhỏ này ở bên cạnh trung tâm mua sắm, phố xá náo nhiệt, cậu ta căn bản sẽ không nể nang, mà lập tức giết ba tên đàn ông trước mặt này.
"Mày, mày, mày..." Lão Lâm lồm cồm bò từ dưới đất dậy nhìn thấy tình trạng bi thảm của hai người bạn, mắt hắn đầy sự kinh sợ, nói với Triệu Vũ: "Xong đời rồi, mày xong đời rồi, mày chuốc lấy họa lớn rồi."
"Mày nghĩ mày đánh nhau giỏi là ngầu lắm sao? Tao nói cho mày biết, Bọn tao là người của tổ chức Hắc Xà, dám động đến bọn tao, cho dù là ai mày cũng chỉ có con đường chết."
"Biết điều thì lập tức quỳ xuống xin lỗi, sau đó đưa một trăm tám mươi nghìn ra đây, tao..."
Lão Lâm chưa kịp nói hết câu, Diệp Phàm đã trượt đến, tốc độ nhanh đạt đến cực hạn, cứ như thuật dời hình hoán ảnh, trong nháy mắt đã xông đến trước mặt lão Lâm, bóp cổ lão Lâm.
"Nói, còn bắt bao nhiêu cô bé lớn như thế nữa? Phòng giam bọn họ ở chỗ nào?"
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên sát ý nồng nặc, lạnh lùng hỏi lão Lâm.
"Mày, mày.." Lão Lâm bị Diệp Phàm dọa sợ, nhất thời không nói nên lời!
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như thế này!
Nhưng vào lúc này, gã đàn ông tóc vàng đột nhiên lớn tiếng hét lên: "Mau đến xem này, giết người rồi..."
Giọng của hắn rất lớn, đây lại là nơi phố xá náo nhiệt, bởi vậy sau khi gã đàn ông tóc vàng kêu lên lập tức một đám người xông đến đầu con hẻm nhỏ.
Mấy người này đều là người đi mua sắm ở gần đây.
Bọn họ xông đến đầu con hẻm nhỏ hóng chuyện, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong chốc lát một đám người đã chặn kín đầu con hẻm nhỏ, khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên trong con hẻm ai cũng ngây cả người, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Vũ chau mày lại, vừa nãy cậu ta sát ý hừng hực, vì vậy không ngờ rằng gã đàn ông tóc vàng lại dùng chiêu này, bây giờ đối mặt với nhiều người vây quanh, cậu ta và Diệp Phàm càng phải giữ ý hơn.
Nếu không cậu ta và Diệp Phàm sẽ gặp phải rắc rối to!
Gã đàn ông tóc vàng nhìn thấy một đám người vây xung quanh, con ngươi đảo một vòng rồi lớn tiếng nói: "Hai người này thật là ghê tởm, nhìn có vẻ là người giàu có, nhưng lúc nãy bọn họ cho một cô bé một trăm tệ ở trong cửa hàng, sau khi ra khỏi cửa hàng bọn họ lại đòi lại một trăm tệ đó."
"Tôi và hai người bạn không chịu được hành vi giả dối của bọn họ nên mới giúp mấy cô bé ăn mày nói vài câu công bằng."
"Bọn họ lại không nói lời nào liền ra tay đánh chúng tôi, mọi người lại đây mà phân xử đúng sai!"
Gã đàn ông tóc vàng đúng là có khả năng diễn xuất, lúc hắn nói còn bày ra vẻ mặt vừa tức giận vừa đáng thương lại có chút oan ức, ngay lập tức nhận được sự đồng cảm của những người vây xung quanh.
Mọi người đều cảm thấy, gã đàn ông tóc vàng nói sự thật.
Lập tức chỉ trích Diệp Phàm và Triệu Vũ, thậm chí còn có người vén tay áo lên muốn tiến lên bênh vực kẻ yếu.
"Hai người này quá là ghê tởm đấy?"
"Vừa nãy hình như tôi nhìn thấy bọn họ bước ra từ một cửa hàng đồ trang sức nhãn hiệu nổi tiếng, nhìn là biết người có tiền mà, trước mặt thì tốt bụng cho cô bé ăn xin một trăm tệ, sao quay người một cái đã đòi lại vậy? Đúng là quá xấu xa, vô liêm xỉ!"
"Mẹ kiếp, tôi thật sự không dám tin, trên đời này lại có loại người không biết xấu hổ như vậy, ông đây thật sự muốn xông lên đánh cho hắn vài quyền ngay lập tức mà."
"Xã hội bây giờ, tuyệt đối không thể để cho hai người này muốn làm gì thì làm, tôi phải quay video, sau đó đăng lên cho cư dân mạng biết hai tên khốn nạn này, làm cho bọn chúng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục sống ở Hoa Hạ."
...
Một đám người bàn tán sôi nổi, đều nổi lên tinh thần chính nghĩa, tỏ vẻ muốn tự tay vạch trần bộ mặt xấu xa của Diệp Phàm và Triệu Vũ.
Vẻ mặt Triệu Vũ lạnh lùng, nhìn sang gã đàn ông tóc vàng, trong mắt sát ý nồng nặc, ác cảm của cậu ta đối với gã đàn ông tóc vàng đã lên tới cực điểm, nếu không phải Diệp Phàm chưa ra lệnh, cậu ta đang cố gắng kiềm chế, thì nhất định sẽ lập tức giết chết gã đàn ông tóc vàng này rồi.
Diệp Phàm rất bình tĩnh, vốn không hề quan tâm tới sự chỉ trích, mắng mỏ của những người xung quanh.
Trong mắt anh, những người vây xung quanh có chút "ngu xuẩn", bị người ta dắt mũi nhưng nội tâm mấy người này đều tốt, đều có một trái tim chính nghĩa.
Cho nên anh cũng chẳng thèm tính toán với đám người này!
"Tao hỏi mày một lần nữa, nơi giam giữ mấy đứa bé này ở đâu!" Diệp Phàm bóp cổ "lão Lâm", giọng nói thêm vài phần nghiêm trọng, lạnh lùng nói.
"Hừ" Vẻ mặt "lão Lâm" khinh thường, còn bày ra bộ dạng cương quyết không nói.
Rắc rắc!
Nhưng Diệp Phàm hoàn toàn không phí lời với hắn, nâng đầu gối lên huých vào xương bánh chè của lão Lâm.
Đầu gối Diệp Phàm như một cây chùy sắt lớn, dùng hết sức đánh vào xương bánh chè của lão Lâm, làm cho xương bánh chè của lão Lâm vụn nát, xương khớp vỡ vụn đâm vào máu thịt.
"A..."
"Lão Lâm" phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, sự đau đớn khi xương bánh chè vỡ vụn làm cho hắn như muốn ngất đi, trên trán thì toát từng giọt mồ hôi lạnh.
Phù phù!
Sau khi dùng đầu gối đập vào xương bánh chè của lão Lâm xong, Diệp Phàm không tiếp tục tra hỏi "lão Lâm" nữa, mà ném "lão Lâm" ngã ra đất cách hai ba mét như một con chó chết.
"Lão Lâm" kêu lên thảm thiết, đôi chân bị vỡ xương bánh chè của hắn nửa đời sau sẽ không đứng lên được.
Sau đó, Diệp Phàm đi về phía gã đàn ông tóc vàng.
Gã đàn ông tóc vàng mặt cứng đờ, khiếp sợ bởi thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Phàm, hắn không ngờ rằng, có nhiều người vây quanh như vậy mà Diệp Phàm dám ra tay không chút kiêng dè nào.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn!
Nhìn thấy Diệp Phàm tiến lại gần, gã đàn ông tóc vàng vội vàng hét lên với những người xung quanh: "Mọi người đừng chỉ đứng nhìn, mọi người hãy cùng nhau ra tay, khống chế tên độc ác này, đừng để cho hắn hoành hành ngang ngược!"
Nhưng mà, những người vây xung quanh mặc dù rất kích động thậm chí còn có người vén tay áo lên muốn giúp đỡ, nhưng nhìn "lão Lâm" đang nằm kêu rên trên mặt đất, chỗ xương bánh chè bị gãy thịt máu lẫn lộn, máu tuôn ra không ngừng, ai dám ra tay với Diệp Phàm chứ?
Diệp Phàm túm lấy gã đàn ông tóc vàng, sắc mặt u ám hỏi: "Nói, nơi giam giữ mấy đứa bé này ở đâu?"
"Tao không hiểu mày đang nói gì cả, mày, mày là người độc ác, tưởng là không có vương pháp sao? Tưởng là trên thế giới này không có chính nghĩa sao?" Gã đàn ông tóc vàng vội vàng luống cuống hét lên, đến tận bây giờ, hắn vẫn muốn cố gắng xúi giục người xung quanh ra tay với Diệp Phàm.
"Dừng tay!"
Gã đàn ông tóc vàng thao túng người khác cũng không tệ, hắn vừa nói xong, trong đám người vốn dĩ còn khúm núm e sợ thật sự có một tên thanh niên bước ra lạnh lùng quát lớn với Diệp Phàm.
Có vẻ tên thanh niên này bị lời của gã đàn ông tóc vàng làm cho nhiệt huyết sục sôi, lòng chính nghĩa cháy bỏng đã áp chế được lý trí và suy nghĩ cơ bản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.