Chương trước
Chương sau
Thái độ của Triệu Dị hết sức kiêu ngạo.
Cho dù cảnh tượng lúc nãy Diệp Phàm một mình đánh tơi tả bọn côn đồ của nhà họ Triệu ngay trước mắt, hắn vẫn không chút sợ hãi.
Bởi vì chỉ cần Triệu Quang Khôn ở đây, hắn sẽ có người chống lưng.
Hắn rất thông minh, ban nãy lúc Diệp Phàm đánh nhau với đám côn đồ nhà họ Triệu, hắn đã giãn khoảng cách với Diệp Phàm để nấp đằng sau Triệu Quang Khôn.
Diệp Phàm chẳng buồn nhìn Triệu Dị, anh chỉ đang nhìn Triệu Quang Khôn, lạnh lùng nói: “Lão già, nếu như bây giờ ông quỳ xuống đây, tôi có thể bỏ qua cho nhà họ Triệu các người!”
“Láo xược!”
Diệp Phàm vừa dứt lời, ba tên Cảnh Hùng, Nhậm Bình Sinh, Tư Không Trấm Tuyệt đồng thanh la lớn rồi chủ động tiến về phía Diệp Phàm.
Ba người bọn họ đều là con nhà võ.
Hơn nữa cả ba đều rất mạnh, gần như đã đạt đến mức bậc thầy.
Dưới sự tấn công dồn dập của cả ba, sức mạnh gần như có thể sánh ngang với một bậc thầy thực thụ.
Cái gì mà Quyền vương của thế giới ngầm, chiến binh cao cấp, sát thủ hàng đầu, tất cả đều không chịu được một đòn của một bậc thầy thực thụ.
Rõ là cả ba người Cảnh Hùng, Nhậm Bình Sinh, Tư Không Trấm Tuyệt đều vô cùng mạnh, đây là lý do tại sao bọn họ luôn được nhà họ Triệu tôn thờ.
Bập!
Cả ba ra tay, mỗi người đều sử dụng tuyệt chiêu của bản thân.
Cảnh Hùng tuy có chút béo nhưng động tác nhanh nhẹn dứt khoát, giống như một quả bóng cao su nảy trên mặt đất, sức mạnh đánh về phía Diệp Phàm vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ, có thể làm một tấm bia đá vỡ thành bốn năm mảnh.
Nhậm Bình Sinh dùng hai tay điểm huyệt gân cốt, chiêu thức kì quái, làm người khác không thể nào lường được.
Còn Tư Không Trấm Tuyệt, ông ta là người mạnh nhất trong cả ba, đôi mắt sắc lạnh như dao, chân bước tạo thành hình bát quái, hai tay cùng lúc thi chuyển thành quyền chưởng, quyền pháp vô hạn, uy lực cực lớn, còn nhanh nhẹn thần bí, kết hợp vừa nhu vừa cương.
“Cuối cùng cũng coi như có người có vẻ xứng tầm rồi đấy.”
Diệp Phàm cười khẩy.
Đối mặt với Cảnh Hùng, Nhậm Bình Sinh, Tư Không Trấm Tuyệt ba người bao vây, nhưng anh không chút lo lắng, vẫn điềm tĩnh nhưng không khinh suất.
Vào lúc cả ba cùng tấn công Diệp Phàm, cơ thể anh rung lên, một luồng năng lượng “bất phàm” toát ra ngoài, máu huyết trong người “phập phồng” cháy tạo ra âm thanh, giống như tạo thành một lớp thủy ngân dày, kích thích sức mạnh tiềm ẩn của cơ thể để đạt đến độ cực hạn.
Diệp Phàm ngay lập tức sử dụng Hình Ý quyền thường gặp trong các trận cận chiến.
Hình Ý quyền là một trong ba quyền pháp cổ của Hoa Hạ, được truyền lại từ thời xa xưa và trải qua nhiều lần cải tiến, nó là quyền pháp có lực sát thương cao nhất trong chiến đấu.
Diệp Phàm uốn cong lưng như một con rồng lớn, cột sống kêu “rắc rắc”, cơ thể tựa rồng, quyền pháp tựa hổ, chân đá đòn tựa rắn.
Ba chiêu kết hợp khiến người xem hoa cả mắt!
Bập! Bập! Bập!
Diệp Phàm đánh cùng lúc cả ba người Cảnh Hùng, Nhậm Bình Sinh, Tư Không Trấm Tuyệt, mọi người xung quanh chỉ thấy được hình bóng thoắt ẩn thoắt hiện, giống hệt như đang xem các cao thủ trong phim kiếm hiệp đánh nhau, cho dù là tùy tiện bật một phát cũng có thể cao khoảng ba mét, liên tục một quyền một cước, đánh đến mức trong không khí tạo nên tiếng rít.
Mặc dù ba người hợp lực có thể xứng được với danh xưng bậc thầy võ cổ truyền, nhưng vẫn chẳng là gì so với Diệp Phàm, ngược lại còn có phần bị Diệp Phàm áp đảo.
Hơn nữa Diệp Phàm hết sức điềm tĩnh, có thể biết ngay được là anh vẫn chưa dùng hết sức.
Đây rõ là quá đáng sợ!
Trong xã hội ngày nay, có thể đạt được mức bậc thầy về võ cổ truyền thật sự rất hiếm, nhưng tình huống trước mắt đây khiến người ta cảm thấy sức mạnh của Diệp Phàm còn hơn cả mức bậc thầy.
Trận đánh giữa Diệp Phàm và ba người Cảnh Hùng, Nhậm Bình Sinh, Tư Không Trấm Tuyệt thật sự đã làm cho mọi người xung quanh bị sốc, đám đông sau khi “im lặng” một lúc liền đột nhiên trở nên hoàn toàn bùng nổ và phấn khích.
“Trời đất ơi, có phải là tôi hoa mắt rồi không? Bốn người này đánh nhau cứ như phim hành động ý.”
“Có phải đây vốn dĩ là đang quay phim hành động không vậy?”
“Cũng có thể đó, Triệu lão gia nói không chừng trước khi qua đời cũng muốn làm một bộ phim hành động về cuộc đời huyền thoại của ông ấy. Chẳng qua chỉ là phim tài liệu của người ta đều do người ta tự mình đóng vai chính, nhưng Triệu lão gia lại đóng vai không có động tác, sao tôi cứ cảm thấy ông ấy như vai phản diện thế nhỉ?”
“Nhanh chóng lấy điện thoại quay lại đi, thêm chút âm thanh vào video, nhất định sẽ làm đám cặn bã nói không hay về võ cổ truyền phải há hốc mồm!”
...
Những người đứng xem bàn luận sôi nổi.
Cách đó không xa, sắc mặt Triệu lão gia trở nên vô cùng khó coi, trong lòng dự cảm như sắp có điều gì đó chẳng lành.
Để có được thành tựu như ngày hôm nay, ngoài việc ông ta có năng lực ra thì còn có một chút là biết thời thế, cả đời ông gần như chưa từng đắc tội với người không nên đắc tội.
Nhưng lần này trong lòng ông ta có chút không chắc.
Nếu như nói lúc trước Diệp Phàm một mình đánh bại hơn một trăm tên côn đồ nhà họ Triệu, chứng tỏ rằng anh không phải người bình thường.
Như bây giờ Diệp Phàm lại một mình áp đảo ba người Cảnh Hùng, Nhậm Bình Sinh, Tư Không Trấm Tuyệt, đây rõ ràng chứng tỏ Diệp Phàm là người xuất chúng.
Người có sức mạnh hơn cả bậc thầy thì ngay cả các gia tộc quyền quý hàng đầu ở kinh đô đều muốn lôi kéo, loại người như vậy quá đáng sơ, thật sự không thể đắc tội.
Nghĩ đi nghĩ lại nếu như đắc tội với người này thì coi như chuẩn bị đối mặt với cái chết mọi lúc mọi nơi.
Cho dù có bỏ một số tiền lớn để mời công ty bảo vệ tốt nhất cả Hoa Hạ này, cũng chưa chắc có thể bảo toàn tính mạng.
Tuy nhiên xã hội xã hội lại có nhiều hoài nghi với các môn võ cổ truyền, một người như Triệu lão gia, ông tiếp xúc qua võ cổ truyền và biết được điểm đáng sợ của nó, ông ta cũng từng chính mắt nhìn thấy một bậc thầy thực thụ của võ cổ truyền, năng lực thật sự có thể so sánh với việc dễ dàng lấy được đầu của tướng lĩnh trước mặt thiên quân vạn mã.
Điều này khiến Triệu lão gia có thể không sợ sao?
“Nhanh chóng đi điều tra cho tôi, quản lý bảo vệ tên Diệp Phàm của đại học Yến Kinh rốt cuộc có thân phận như thế nào? Nhất định phải điều tra cho thật kĩ, không được lơ là, còn nữa, tốt nhất là hãy nhanh lên, tôi cần trong vòng nửa tiếng.” Tay Triệu Quang Khôn run bần bật, ông ta rút điện thoại từ trong túi ra gọi điện.
Ông ta hoảng rồi!
Mặc dù rõ biết đã quá muộn màng nhưng vẫn lựa chọn việc cho tình báo âm thầm đi điều tra về Diệp Phàm.
“A...”
Vào lúc Triệu lão gia vừa cúp máy thì một tiếng la như heo bị thọc tiết vang lên, Diệp Phàm giữ chặt thân hình mập béo của Cảnh Hùng rồi dùng hổ quyền đánh liên tục vào bụng, đánh đến mức Cảnh Hùng nôn ra toàn máu, bước loạng choạng về sau được mười mấy mét liền ngã nhào xuống đất.
Lực từ mười mấy cú quyền của Diệp Phàm là vô cùng lớn, cho dù phần mỡ ở bụng dưới của Cảnh Hùng có thể giảm bớt lực sát thương, nhưng ông ta vẫn cảm thấy không thể chịu nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.