Chương trước
Chương sau
Diệp Phàm ra tay quá bất ngờ, quá nhanh, đừng nói là người bình thường đứng xem chung quanh, mà đến cả ba cao thủ Cảnh Hùng, Nhậm Bình Sinh, Tư Không Trấm Tuyệt được nhà họ Triệu bỏ một khoản tiền lớn mời về cũng không kịp phản ứng.
Vừa thấy Diệp Phàm tóm lấy cổ Triệu Dị. Cảnh Hùng, Nhậm Bình Sinh và Tư Không Trấm Tuyệt cùng biến sắc, mắt lóe tia lạnh.
Chỉ mình Triệu Quang Khôn còn bĩnh tĩnh, vẫn cứ ung dung như không.
Ông ta là một kẻ tàn nhẫn, một kẻ dã tâm có trí có dũng!
Có chuyện gì ông ta chưa từng nếm trải? Có nỗi gian khổ nào ông chưa từng kinh qua đâu?
Ông ta đã đạt tới độ trời sụp cũng không mảy may biến sắc từ lâu rồi.
Vậy nên dù có yêu chiều Triệu Dị tới đâu thì ông cũng sẽ chẳng vì Diệp Phàm đang khống chế cháu mình mà đâm hoảng loạn.
Dù lần trước Diệp Phàm đã cảnh cáo Triệu Dị, nhưng lúc này anh cũng chẳng có ý giết hắn, không phải không dám giết, mà là do không có ý định ấy!
Vì một tên cậu ấm quần là áo lượt như Triệu Dị chẳng đáng lọt vào mắt anh.
Sao anh có thể quan tâm tới sống chết của Triệu Dị được?
Anh ra tay cũng chỉ vì muốn dọa hắn mà thôi.
Quả thực, vừa bị anh tóm lấy cổ họng, Triệu Dị đã hồn vía lên mây, tiểu cả ra quần, hắn run lẩy bẩy cất tiếng: "Đừng... đừng làm bậy, tao... tao cảnh cáo mày, ông tao ở ngay kia, mà mà dám làm bậy, chắc chắn ông nội tao sẽ không tha cho mày đâu."
"Ha ha!" Diệp Phàm bật cười, bàn tay đang giữ cổ Triệu Dị vung mạnh, anh ném Triệu Dị ngã xuống khoảng đất cách đó hơn mười mét như vứt một con chó đã chết. Xong, Diệp Phàm quay sang nhìn Triệu Quang Khôn, anh cất tiếng: "Các người hùng hổ làm lớn chuyện chỉ vì một đứa cháu kém cỏi, vậy là Triệu gia nắm chắc tương lai suy bại trong tay rồi."
Triệu Quang Khôn trừng trừng nhìn Diệp Phàm, cặp mắt ông ta ngập sát khí, hơn mười giây sau ông mới cất tiếng: "Dù kẻ khác có động vào một con chó nhà họ Triệu thì tôi cũng sẽ lột da hắn. Cậu đánh cháu tôi một trận nhừ tử, nếu tôi không róc xương xẻ thịt cậu thì tôi sống kiếp này coi như uổng."
Lời của Triệu Quang Khôn vừa ngạo mạn lại vừa ngang tàng.
Từng câu từng chữ đều nặng ngàn cân, khí phách hùng hồn.
Đừng nói là người nhà họ Triệu, mà cả những kẻ vây quanh nhìn ngó cũng có cảm giác máu huyết sôi trào.
Họ vô cùng ngưỡng mộ người của Triệu gia.
Đó là Triệu Quang Khôn, từng lời nói, từng hành động của ông ta đều có thể thu phục lòng người, khiến người ta nguyện đi theo ông, bán mạng cho ông.
Đây là khí độ bẩm sinh của một nhà lãnh đạo, cũng chính vì khí độ này mà Triệu Quang Khôn mới có thể chèo chống Triệu gia, biến Triệu gia thành gia tộc hạng nhất trên Thủ đô trong vòng mấy chục năm.
"Róc xương xẻ thịt tôi? Triệu gia nhà ông không có cái tài ấy đâu!" Diệp Phàm lạnh giọng.
"Vậy sao?"
Ánh mắt Triệu Quang Khôn lạnh ngắt, ông ta chưa cần nói gì thì đám tay chân nhà Triệu đã lao về phía Diệp Phàm, bắt đầu vây đánh quần ẩu với anh.
Đám người nhà họ Triệu cũng phải lên tới hơn một trăm, bọn họ chen chúc xông lên. Thường thường, các thượng sĩ hạng nhất thuộc bộ đội đặc chủng gặp phải tình huống này đều sẽ tránh hướng công kích, không dám tấn công chính diện.
Nhưng Diệp Phàm vẫn cứ giữ dáng vẻ lạnh nhạt dửng dưng, anh vươn chân phải đạp vào ngực tên côn đồ Triệu gia đang lao tới gần mình nhất, sức đạp khổng lồ khiến gã côn đồ nọ bay ngược ra ngoài ngay tức khắc, còn đụng ngã hơn mười tên tay chân Triệu gia đằng sau, cả đám cùng ngã ngửa xuống đất.
Một tràng tiếng vang nặng nề ập tới, đám người ngã lăn trên đất thảm thiết hét váng như heo bị làm thịt.
Bịch! Bịch! Bịch!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.