"Chủ nhiệm Đàm, chả là Diệp Phàm đã tới trường làm việc rồi." Tưởng Minh vội nói, giọng điệu hắn vô cùng kính cẩn, không dám làm phật ý Đàm Ngọc Yến.
"Ừ, tôi biết rồi." Đàm Ngọc Yến nói.
"Ơ..."
Tưởng Minh ngẩn ra, hắn thấy thái độ của Đàm Ngọc Yến có gì là lạ.
Theo như hiểu biết của hắn về Đàm Ngọc Yến, nếu lời đồn về chuyện thôi việc lần trước của Diệp Phàm là thật, thì Đàm Ngọc Yến cũng sẽ chỉ mong Diệp Phàm đi luôn cho khuất mắt.
Giờ biết Diệp Phàm trở lại làm việc, Đàm Ngọc Yến phải giận dữ lắm mới đúng, nhưng sao cô lại có thể bình tĩnh như vậy?
Tưởng Minh suy nghĩ rồi thử dò xét hỏi Đàm Ngọc Yến: "Chủ nhiệm Đàm, sao Diệp Phàm lại xin thôi việc vậy? Cô đã đồng ý cho Diệp Phàm nghỉ việc rồi mà giờ anh ta còn tới làm, vậy thì..."
"Hả?" Đàm Ngọc Yến không hề ngốc, đương nhiên cô hiểu ý của Tưởng Minh, bèn thuận miệng nói: "Là thế này, sau khi cân nhắc trên nhiều phương diện, dù rằng chuyện lần trước Diệp Phàm cũng phải chịu trách nhiệm lớn."
"Nhưng anh ta cũng chỉ mới vào trường công tác chưa được bao lâu, khó tránh khỏi gây ra sai sót."
"Vậy nên trường học quyết định không truy cứu lỗi lầm trước đó của Diệp Phàm, để anh ta tiếp tục công tác tại trường."
Nghe lời giải thích của Đàm Ngọc Yến mà Tưởng Minh phải há hốc mồm.
Hóa ra Diệp Phàm đi làm thật.
Hơn nữa, nghe giọng điệu của Đàm Ngọc Yến thì cái ghế quản lý bảo vệ Đại học Yến Kinh vẫn là của Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810289/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.