“Thoải mái, quá thoải mái!” Tưởng Minh trả lời theo phản xạ.
Nhưng rất nhanh, hắn lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Bởi vì, hắn cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai, hình như là... Diệp Phàm?
Chuyện này làm cho hắn có chút sững sờ, đột nhiên mở to hai mắt, quả nhiên nhìn thấy Diệp Phàm đang cười hì hì nhìn hắn, làm Tưởng Minh sợ đến run rẩy, ngã nhào khỏi ghế làm việc.
“Diệp, Diệp, Diệp... Giám đốc, tôi, tôi không phải...” Tưởng Minh chật vật bò từ dưới đất lên, giọng nói lắp ba lắp bắp đáp lại.
Nhưng mà nói được một nửa, Tưởng Minh đột nhiên tỉnh táo lại.
Giám đốc chó má gì chứ?
Anh ta cũng đã từ chức rồi.
Tại sao mình lại còn phải sợ anh ta nữa?
Nghĩ vậy, Tưởng Minh bình tĩnh lại, chỉnh đốn quần áo, ho khan hai tiếng, che giấu lúng túng của bản thân, trầm giọng nói: “Diệp Phàm, anh cũng đã từ chức rồi, còn tới chỗ này làm gì nữa hả? Đại học Yến Kinh của chúng tôi cũng không phải là chỗ mà anh có thể tự ý ra vào đâu.”
“À, tôi nhớ ra rồi, là do ngày hôm đó anh từ chức quá gấp gáp nên chưa kịp thu dọn đồ đạc đúng không?”
“Không phải!” Diệp Phàm lắc đầu.
“Không phải tới đây thu dọn đồ đạc ư?” Tưởng Minh sững sờ một lát, nghiêm mặt lại nói: “Vậy anh đến đây làm gì chứ?”
“Tôi...” Diệp Phàm như cười như không nói.
Nhưng mà, Tưởng Minh lại ngắt lời của anh, nói: “Được rồi, anh không cần nói nữa, mặc kệ là từ nguyên nhân gì, nếu như anh muốn tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/1810288/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.