Chương trước
Chương sau

Mà trên mặt anh ta, tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Thân là người trong cuộc, anh ta vô cùng hiểu rõ quyền vừa rồi của mình rốt cuộc có bao nhiêu nặng nề.
Nói thật, vì để một quyền đánh gục Diệp Thu, trực tiếp thắng đẹp.
Anh ta đối với một quyền kia, vừa rồi có thể nói là đã dùng toàn lực.
Nhưng dù vậy, vẫn không hề gây ra chút tổn thương nào đối với Diệp Thu cả.
Điều này thật sự quá hoang đường mà.
Chẳng lẽ đây là người tu luyện như trong truyền thuyết ảo giáp sắt, chuông vàng úp sao?

Trong lúc nhất thời.
Trong đầu Hắc Hổ hiện đầy thắc mắc.
"Đây chính là thực lực của anh sao?"
Diệp Thu đưa tay nhẹ nhàng VỖ áo sơ mi trước ngực mình vừa bị Hắc Hổ làm nhàu vừa rồi, khinh miệt cười một tiếng, nói: "Giống như bị người ta cù lét vậy!"
"Cậu!"
Sắc mặt Hắc Hổ nhất thời trầm xuống, tức giận đến nỗi con người như muốn trừng ra ngoài, trong mắt ngập tràn lửa giận!
"Mới vừa rồi là anh động thủ, tiếp theo đã đến tôi rồi nhỉ, mong anh có thể gánh nổi!"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên, mặt đầy đùa cợt nói.
Nghe thấy những lời này.
Sắc mặt Hắc Hổ đại biến, vừa định chuẩn bị lui về phía sau phòng thủ.
Tuy nhiên, hết thảy đều đã không còn kịp nữa rồi.
Chỉ thấy trong nháy mắt ấy.
Cả người Diệp Thu trực tiếp biến thành một cái bóng, xoay người một cái đã tới trước mặt Hắc Hổ, sau đó tay phải vung chưởng đao, trực tiếp chém trên cổ Hắc Hổ.
Chỉ nghe "Rắc rắc" một tiếng.
Hắc Hổ ngay cả kêu lên thảm thiết cũng chưa kịp kêu, cổ đã bị lệch sang một bên, trực tiếp ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Đến lúc này.
Đấu sĩ của đấu trường ngầm từng duy trì hai mươi lăm trận thắng liên tiếp đã hoàn toàn từ biệt thế giới này.
Mà cảnh tượng này.
Cũng khiến mọi người ở đây nhìn đến ngay cả người!
Hít hà! Trong khoảnh khắc này.
Toàn bộ mọi người trong hội trường ngược lại đều như hít phải khí lạnh.
Ai nấu đều sợ run người.
Bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Hắc Hổ, người tung hoành ngang dọc ở đấu trường quyền anh ngầm này lâu như vậy, có hai mươi lăm trận thắng liên tiếp, cứ thế mà bị đánh bại.
Hơn nữa còn bị đánh bại bởi một người trẻ tuổi nhìn thua về mọi phương diện.
Còn là một chiều tối mạng.
Điều này thực sự không thể tưởng tượng nổi mà.
"Hắc... Hắc Hổ bị đánh bại rồi sao?"
"Mới vừa... vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Các anh có thấy rõ không?"
"Không, tôi chỉ thấy một bóng đen chợt lóe lên, Hắc Hổ gục xuống, chuyện này. Đây là quái vật gì vậy chứ!"
"Một trăm nghìn tệ của tôi, lần này xem như tiêu đời con bà nó rồi!"
... Trong lúc nhất thời, tiếng bàn luận sôi nổi vang vọng khắp khán đài.
anh Tề ở phía dưới lôi đài, nhìn Diệp Thu ở trên, híp mắt lại thành một đường, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng nguy hiểm.
Mà ngay lúc này.
Diệp Thu nghiêng đầu nhìn về phía anh Tề, thản nhiên nói: "Tôi thắng rồi, bây giờ có thể trả lời vấn đề của tôi chưa?"
"Không không không, cậu còn chưa thắng đâu!"
Khóe môi anh Tề nở một nụ cười lạnh lẽo, mặt đầy đùa cợt nói.
"Ồ? Anh có ý gì?"
Diệp Thu híp mắt lại, lạnh giọng hỏi.
"Chúng ta vừa rồi nói là đánh một trận quyền, nhưng trận quyền này không quy định tổng cộng có mấy người. Cậu đánh với một người cũng là một trận quyền, đánh với mười người cũng là một trận quyền. Cho nên mới chỉ đánh thắng Hắc Hổ thì cậu chưa thể xem là đánh thắng được, cậu cần phải tiếp tục đánh, còn về phần mấy người là thắng thì do tôi định đoạt. Bởi vì đây là địa bàn của tôi, quy tắc trò chơi đương nhiên cũng do tôi quyết định!
anh Tề cười lạnh nói.
"Anh ở đây là đang muốn chơi chữ cùng tôi sao?"
Sắc mặt Diệp Thu trầm xuống, lạnh lùng nói.
"Có sao? Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi. Cậu muốn hỏi thăm tin tức của bạn mình, thì nhất định phải nghe lời tôi, tiếp tục đảnh, cho đến khi tôi hài lòng mới thôi!"
Anh Tề mặt đầy phách lối nói.
"Ha ha ha!"
Diệp Thu cười nhạt, sau đó trợn mắt nhìn anh Tề, mặt đầy lạnh lùng nói: "Thật ra thì tôi cũng không muốn gây động tĩnh lớn như vậy. Tôi hỏi, anh trả lời, thế là xong chuyện. Anh tiếp tục làm sòng bạc ngầm này của mình, tôi chắc chắn sẽ không xen vào những việc vớ vẩn như thế này. Tuy nhiên bây giờ, tôi đã thay đổi chủ ý rồi!"
"Chú ý gì cơ?"
anh Tế kia híp mắt hỏi.
"Bất kể hôm nay những người bạn mất tích kia của tôi có liên quan đến đấu trường quyền anh ngầm này của anh hay không, tôi cũng quyết định sẽ phá nát nơi này!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
Giọng nói kia, nghe như một chuyện hết sức bình thường vậy.
Nghe những lời này.
anh Tề đầu tiên thoáng sửng sốt, sau đó ngửa đầu phá lên cười châm chọc: "Ha ha ha, người trẻ tuổi này, mồm mép của cậu cũng quá khoác lác rồi đấy? Chỉ đánh một đấu sĩ ở nơi này của tôi thôi mà đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ rồi sao? Còn muốn phá hủy đậu trường quyền anh này của tôi à, cậu có thực lực đó sao?"




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.