"Giá vốn cao?" 
Diệp Thu nhíu mày, sau đó cười lạnh hỏi: "Được, vậy ông giải thích cho tôi nghe xem. Ba món ăn của tôi giá nguyên liệu cao ở chỗ nào!" 
"Cái này anh có thể nhìn thấy mà, phở xào được làm từ bột gạo. Mà không phải là bột gạo thông thường, chính là bột gạo cao cấp được chúng tôi sản xuất từ nhà máy đặc biệt. Mùi vị hoàn toàn khác so với bột gạo thông thường. Hơn nữa còn có phí vận chuyển cùng nhân công, chẳng lẽ bán ba trăm hai mươi tệ, không đáng giá sao?" 
"Còn có rau xào thịt muối này, rau này chính là rau thuần dại, không hề giống bất kỳ loại rau nào trong thành phố này cả. Giá cả tương đối đắt đỏ. Không phải khách quen tôi cũng không bán đâu. Hôm nay trông anh tương đối quen mắt nên tôi mới mang loại rau này lên cho anh dùng. Thu của anh bốn trăm năm mươi hai tệ thì sao chứ? Có đắt không?" 
"Còn về phần tô canh này, nước dùng được hầm nấu hơn mười hai giờ đồng hồ, cô đặc từ trà chính tông cao cấp, một trăm tám mươi tám tệ, có nhiều không?" 
Ông chủ mập mạp ra vẻ thông thạo nói. 
Diệp Thu sau khi nghe xong. 
Cũng hết muốn ý kiến. 
Thế nào gọi là cưỡng từ đoạt lý! Đây chính là cưỡng từ đoạt lý điển hình. 
Còn về phần ông chủ mập mạp kia nói gì mà định chế, hoang dại, cống phẩm chính tông các loại kia. 
Chắc chắn là những từ ngữ thông dụng của một tên thương gia vô lương tâm mà. 
"Nói xong rồi sao?" 
Diệp Thu ngẩng đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608926/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.