"Diệp Thu, tha cho người nên tha, anh cũng không cần phải đuổi cùng giết tận tôi như vậy. Coi như tôi xin anh, tiền mua khối đá kia tôi dùng là tiền của công, tiền thuế của dân. Nếu trong thời gian ngắn không trả lại được tôi sẽ phải ngồi tù mất, sẽ chết chắc, cầu xin anh thương cho người đáng thương như tôi đi!" 
Vương Đặc Nam nhìn Diệp Thu, bày ra dáng vẻ hèn mọn cầu xin tha thứ. 
Dáng vẻ kia, trông không hề có chút gì là đắc ý cùng phách lối như trước. 
"Nghe thật là thảm mà!" 
Diệp Thu như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái, sau đó lại suy tư một thoáng rồi nói: "Như vậy đi, tôi cũng không phải là một người quá nhẫn tâm. Anh cũng đã thảm như vậy rồi, tôi cũng không thể đối xử với anh quá ác được. Anh nói xem có đúng không?" 
"Đúng đúng đúng, anh nói đúng lắm. Tôi cũng biết anh Diệp nhân từ mà, nhìn mặt anh chính là một người hiền lành, lương thiện!" 
Vương Đặc Nam vội vàng gật đầu, mặt đầy nịnh hót nói. 
Anh ta còn tưởng rằng Diệp Thu đồng ý muốn trả khối phỉ thúy ba chục triệu kia cho mình, nội tâm liền vô cùng kích động. 
Nhưng mà. 
Ngay tại lúc này. 
Chỉ nghe Diệp Thu nói tiếp: "Lúc nãy chúng ta đánh cược, quy định là, người thua không chỉ đem tất cả phỉ thúy của mình nhường cho người thắng, mà còn phải trả tiền cho người thắng cuộc nữa!" 
"Vừa rồi tôi mua nguyên thạch tổng cộng tốn hết 10.200 nhân dân tệ!" 
"Nếu bây giờ anh đã thảm như vậy rồi, thế thì 10.200 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608910/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.