Chương trước
Chương sau
"Chúng ta cứ chờ mà xem!"
Vương Đặc Nam cắn răng, sau đó quay đầu về phía đại sư Thôi bên cạnh, sắc mặt khó coi hỏi: "Đại sư Thôi, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Sắc mặt đại sư Thôi hơi thay đổi, ngay sau đó vội vàng lắc lắc quạt giấy trong tay, cố làm ra vẻ trấn định đáp: "Không ngờ ông già này mà cũng có lúc bị sơ sót, tuy nhiên xin Vương tổng cứ tin tưởng tôi. Một khối đá quý còn lại này, nhất định sẽ mở được phỉ thúy, hơn nữa còn là đại phỉ thúy!"
"Có thật không?"
Vương Đặc Nam nửa tin nửa ngờ nói.
"Dĩ nhiên, tôi đã tung hoành ngang dọc trong giới cược thạch này mấy chục năm rồi, chút lòng tin này vẫn phải có. Vương tổng à, anh cứ ngồi đó nhìn là được rồi!"
Đại sư Thôi mặt đầy tự tin nói.
"Được!"
Vương Đặc Nam hít sâu một hơi, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía thợ cắt đá, nói: "Tiếp tục cắt đi!"
Thợ cắt đá gật đầu, bắt đầu cắt khối đá thứ hai.
Trong lúc nhất thời.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào một chỗ.
Bởi vì khối đá này tương đối lớn, hơn nữa còn đắt hơn khối đá kia, trị giá khoảng bảy triệu.
Nhìn xem, chắc chắn sẽ mở ra được phỉ thúy lớn.
Vào giờ khắc này.
Hai tay Vương Đặc Nam cũng nắm chặt vào nhau, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.


Khối nguyên thạch cuối cùng này có thể xem như là hy vọng cuối cùng của anh ta.
Nếu lại tiếp tục không mở được phỉ thúy nữa.
Vậy thì chắc anh ta sẽ hộc máu mất.
"Ong ong ong!"
Âm thanh máy cắt lại vang lên.
Thợ cắt đá dựa theo cách cắt trước đó, cắt một phần ba khối đá quý kia trước.
"Xanh biếc! Ra màu xanh biếc rồi!"
Trong đám người kia, không biết là ai kêu to lên.
Mọi người vội vàng định thần nhìn lại.
Chỉ thấy ở một mặt của khối đá kia, lộ ra một miếng nhỏ màu xanh lá cây.
Thợ cắt đá vội vàng lấy một ít nước từ thau nước bên cạnh vẩy lên phía trên, sau đó phủi bột của khối đá kia xuống.
Trong khoảnh khắc đó, màu xanh lá cây kia càng chói mắt hơn.
Có thể khẳng định, đây tuyệt đối là phỉ thúy!
"Ha ha, mở ra phỉ thúy rồi, đúng là mở được phỉ thúy mà!"
Vương Đặc Nam nhất thời kích động, trên mặt hiện lên nụ cười đầy hưng phấn.
Đại sư Thôi ở bên cạnh thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì nếu như khối nguyên thạch này không thể mở ra phỉ thúy nữa.
Vậy thì cái danh hiệu đại sư cược ngọc của ông ta hoàn toàn thất bại rồi.
"Diệp Thu, Lâm Thanh Nhã, có nhìn thấy không? Mở được phỉ thúy đấy, hâm mộ chưa, hâm mộ chưa?"
Vương Đặc Nam quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã cùng Diệp Thu, được nước nói tới.
"Nhãi ranh, trợn to mắt ra nhìn cho rõ, có phải ra phỉ thúy rồi không hả? Lại dám nghi ngờ ông đây nữa chứ, hừ, cậu xứng sao!"
Đại sư Thôi cũng nhìn về phía Diệp Thu, mặt đầy kiêu ngạo nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu cười nhạt, ngược lại cũng không phản ứng lại hai người bọn họ.
Bởi vì trước đó anh đã cẩn thận quan sát khối đá này rồi.
Dựa vào phán đoán của anh.
Bên trong khối đá này đúng là có phỉ thúy, nhưng đặc biệt ít, đoán chừng cũng chỉ có một tầng mỏng mà thôi.
Mà phỉ thủy quá nhỏ, hay quá mỏng thì mở ra cũng không mang theo chút giá trị nào cả, hoàn toàn không đáng tiền.
Cho nên mới nói.
Vương Đặc Nam cùng đại sư Thôi kia đắc ý quá sớm rồi.
"Diệp Thu, đây là xảy ra chuyện gì vậy?"
Lâm Thanh Nhã nhíu đôi mày thanh tú lại.
"Đừng nôn nóng, đợi thử xem sao!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy vẻ nghịch ngợm nói.
Nghe vậy.
Lâm Thanh Nhã cũng sững sờ, sau đó không thể làm gì khác hơn là đành cố kìm nén lại.
"Tiếp tục cắt ra sao ạ?"
Thợ cắt đá quay đầu nhìn Vương Đặc Nam, xin chỉ thị.
"Cắt chứ, cái này còn cần phải hỏi sao? Cẩn thận cho tôi một chút, đừng cắt hư phỉ thúy của tôi đấy nhé!"
Vương Đặc Nam nhắc nhở.
"Được!"
Thợ cắt đá gật đầu, cả người nhất thời cũng lên tinh thần, tập trung nghiêm túc.
Bởi vì bên này đã mở được phỉ thúy.
Để không ảnh hưởng xấu đến phỉ thúy, đương nhiên không thể cắt từ bên này được nữa.
Vì vậy thợ cắt đá bắt đầu cắt tiếp từ một đầu khác của khối đá.
"Ong ong ong!"
Tiếng máy cắt lại vang lên.
Tuy nhiên.
Khi ánh mắt của mọi người tập trung về phía mặt sau của khối đá.
Lại phát hiện ra rằng, lần này bên trong vẫn là đá, nhưng không hề có phỉ thúy,
Điều này làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt một thoáng.
Mà nụ cười trên mặt Vương Đặc Nam nhất thời cũng cứng đờ lại, nuốt nước bọt, vội vàng nói: "Cắt tiếp cho tôi!"
"Ong!"
Thợ cắt đá tiếp tục cắt thêm một lát nữa.
Nhưng kết quả vẫn như cũ.
Bốn mặt tất cả đều là đá, không hề có chút màu xanh lá cây nào cả.
Một màn này.
Trực tiếp khiến cho sắc mặt của Vương Đặc Nam trong nháy mắt trở nên vô cùng âm trầm, cắn răng nghiến lợi trầm giọng nói: "Cắt tiếp!"
Thợ cắt đá chỉ có thể làm theo... Cứ như vậy, một đao rồi lại một đao.
Trừ lúc vừa mới bắt đầu một nhát ra phỉ thúy kia, thì sau đó cứ mỗi một đao lại không hề thấy màu xanh lá cây kia nữa, tất cả đều là đá.
Cho đến khi cả khối đá hoàn toàn bị cắt bỏ.
Cũng chỉ cắt ra một tầng phỉ thúy thật mỏng mà thôi. Giống như một tờ giấy vậy. Hơn nữa, chỉ khoảng chừng một tấc nhỏ.
Nếu bán vào thị trường, nỗ lực sống chết để bán đi thì cùng lắm chỉ được một hai nghìn tệ cũng là nhiều lắm rồi.
Nếu như Vương Đặc Nam xài mấy chục tệ mua hai khối phế thạch này để mở ra được phỉ thúy.
Vậy thì chắc chắn là có lời.
Nhưng quan trọng là.
Anh ta mua hai khối đá quý này với mức giá ước chừng một triệu tệ! Thế mà quay đầu lại chỉ mở được phỉ thúy giá trị một hai nghìn tệ.
Chắc phải lỗ đến thấy bà nội ấy chứ.
Có thể nói là vốn ban đầu không về được.
Vào giờ khắc này.
Vương Đặc Nam chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người thiếu chút nữa ngã khụy xuống đất.
"Chúc mừng chúc mừng, hôm nay Vương tổng thu hoạch không nhỏ, một mảnh phỉ thúy mỏng như vậy, thế nào cũng trị giá một hai nghìn tệ đấy chứ nhỉ?
"Đại sư không hổ là đại sư, nói mở được phỉ thúy, quả nhiên liền mở được. Bội phục!"
Diệp Thu nhìn Vương Đặc Nam cùng đại sư Thôi, cười lạnh châm chọc nói.
Nghe thấy vậy, Lâm Thanh Nhã cũng không nhịn được mà hé miệng cười một tiếng.
"Mày!"
Vương Đặc Nam hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Thu, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía đại sư Thôi, sắc mặt âm trầm nói: "Đại sư Thôi, thế này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Mới vừa rồi ông còn nói với tôi là hai khối đá kia chắc chắn có thể mở được phỉ thúy. Hơn nữa còn là phỉ thúy lớn. Kết quả bây giờ một khối không có gì cả, còn một khối chỉ có một mảnh thế này. Có phải ông nên cho tôi một lời giải thích rồi không hả?"
Giờ phút này.
Vương Đặc Nam thật sự là nổi giận điên lên.
Vốn dĩ hai khối đá kia là của Lâm Thanh Nhã, người chịu lỗ cũng phải là Lâm Thanh Nhã lỗ chứ.
Kết quả anh ta lại tin vào lời của đại sư Thôi này, đoạt hai khối đá kia lại.
Bây giờ lại thế này, Lâm Thanh Nhã không hề hấn gì cả, còn anh ta sắp chịu lỗ đến nỗi còn mỗi cái quần cụt đấy chứ.
"Chuyện này... chuyện này..." Đại sư Thôi trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào cho thỏa đáng.
Dù sao vừa rồi đúng là ông ta đã đảm bảo, nhưng bây giờ lại thành ra như vậy.
Chuyện này làm cho thể diện của cái mặt già này cũng sắp mất hết rồi.
"Chuyện này chuyện này cái gì hả, ông nói đi!"
Vương Đặc Nam giận dữ hét lên.
"Vương tổng, trước mắt anh bớt giận, đây chỉ là một tai nạn thôi, là tôi nhìn nhầm. Tuy nhiên, tôi có biện pháp giúp anh xoay mình được, tất cả tiền lỗ trước đã đều có thể kiếm về gấp bội được!"
Đại sư thôi vội vàng trấn an nói.
"Hừ, biện pháp gì chứ?"
Vương Đặc Nam hừ lạnh một tiếng, tức giận hỏi.

Con ngươi của đại sư Thôi vòng vo xoay chuyển, sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng, nói: "Đánh cược thêm một ván nữa!"

"Hử?"

Vương Đặc Nam hoàn toàn sửng sốt, có chút không rõ ý của đại sư Thôi.

Mà ngay lúc này.

Đại sư Thôi trực tiếp nhìn về phía Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Này, tên nhãi mồm còn hôi sữa kia, cậu đừng nên đắc ý sớm như vậy. Cược ngọc vốn là phải dựa vào may mắn, tôi thừa nhận, vừa rồi vận may của tôi không tốt, nhưng tôi không tin lần nào cũng sẽ như vậy. Cậu có dám đánh cược một ván với ông đây không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.