“Sao cơ?” 
“Lão Lý, ông bị ngớ ngẩn à?” 
“Mấy người chúng ta cộng lại còn không bằng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mẹ này á?” 
“Thế thì chúng ta dứt khoát rửa tay gác kiếm luôn đi, sau này cũng đừng xưng là bậc thầy cược đá gì đó nữa!” 
Mạc Hữu Càn rất bất mãn nói. 
“Đúng đấy, không nói là toàn thế giới, nhưng mà chỉ riêng cái đất Hoa Hạ này thôi, nói về kỹ thuật cược đá, có mấy người có thể so sánh với chúng ta chứ?” 
“Nếu ông nói thằng nhóc này có ít thiên phú thì tôi còn tin, nhưng ông lại bảo cả mấy người chúng ta cộng lại cũng không bằng cậu ta, thế thì có nói gì tôi cũng chẳng tin đâu!” 
Liễu Đồng Linh cũng lập tức lắc đầu và nói với vẻ mặt không hề tin tưởng. 
Thầy Triệu và thầy Hồng ngồi ở một bên khác cũng tán đồng mà lắc đầu. 
Hiển nhiên, bọn họ cũng đều không tin Diệp Thu có năng lực đó. 
Trước thái độ này của bọn họ. 
Lý Nguyên Phổ cũng phải nhíu mày, ông ta hơi không vui nói: “Các vị, các vị cũng đều hiểu rõ tôi, Lý Nguyên Phổ này đâu phải là người thích nói đùa đâu đúng không?” 
“Nếu mọi người nghĩ tôi tìm cậu Diệp tới là đang làm trò thì bây giờ mọi ngươi có thể đi được rồi, không cần phải lãng phí thời gian thêm nữa đâu, nhưng cậu Diệp nhất định phải ở lại, ai đi thì đi chứ cậu Diệp tuyệt đối không thể đi!” 
Nghe vậy. 
Đám người Mạc Hữu Càn cũng lập tức thay đổi sắc mặt. 
Bốn người bọn họ nhìn nhau. 
Nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608876/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.