Dù Tiêu Kiếm là thằng ngu. 
Cũng không bao giờ tin Diệp Thu chỉ đơn giản là một đứa con rể đi ở rể. 
Một thằng con rể ở rể không tiền không thế không có chỗ dựa. 
Có thể bồi dưỡng ra một đám cao thủ mạnh đến thế này chắc? 
Đó là chuyện không thể nào xảy ra được! Vì thế. 
Chắc chắn Diệp Thu đã che giấu thân phận. 
Kẻ này đã lừa tất cả mọi người, bao gồm cả nhà họ Lâm! Đối mặt với sự chất vấn của Tiêu Kiếm. 
Khoé môi Diệp Thu cũng nhếch lên thành một nụ cười đùa giỡn, anh hờ hững nói: “Bây giờ nói những thứ này có ý nghĩa gì sao?” 
“Ông chỉ cần biết là hiện tại ông chỉ có hai sự lựa chọn, một là phục tùng, hai là…” Nói đến đây. 
Vẻ mặt Diệp Thu chợt trầm xuống, anh lạnh lùng nói: "Chết!" 
Giọng điệu lạnh lùng ấy khiến Tiêu Kiếm bất giác run lên, cả người như rơi vào hố băng, không rét mà run. 
Tuy nhiên. 
Là người đứng đầu nhà họ Tiêu, Tiêu Kiếm trưởng thành trong sự đe doạ, tất nhiên ông ta sẽ không sợ hãi chỉ vì bị Diệp Thu doạ dẫm không như thế. 
Ông ta nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt khinh bỉ, nói với giọng đầy bất mãn: "Hừ, Diệp Thu, mày đừng mơ mộng hão huyền nữa, định bảo nhà họ Tiêu bọn tao đi phục tùng một kẻ ăn hại đã ở rể lại còn bám váy vợ như mày sao?” 
“Dù mày có một thân phận khác thì sao?” 
“Rác rưởi mãi mãi chỉ là rác rưởi thôi, nhà họ Tiêu bọn tao là một gia tộc giàu có ở Giang Bắc, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608858/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.