Tiêu Kiếm và cả quản gia Tiêu Phúc thấy thế đều sững sờ.
Nà ní?
Thằng oắt này nghĩ nhà họ Tiêu là chỗ nào chứ hả?
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi chắc?
Tưởng nhà họ Tiêu dễ nói chuyện đến thế à?
Hơn nữa, vừa rồi cậu ta còn dám cảnh cáo nhà họ Tiêu, bảo nhà họ Tiêu đừng tiếp tục làm phiền cậu ta nữa cơ.
Người này dám huênh hoang hơn nữa không?
Đúng là không coi nhà họ Tiêu ra gì mà! Trong phút chốc.
Vẻ mặt Tiêu Kiếm lập tức sa sầm.
Nếu Diệp Thu là nhân vật lớn mà bọn họ không thể đắc tội nổi thì cũng thôi đi.
Nhưng quan trọng là, Diệp Thu chỉ là một thằng nhãi đến ở rể của nhà họ Lâm mà thôi.
Vậy mà cậu ta lại dám khinh thường nhà họ Tiêu như thế.
Nếu hôm nay để Diệp Thu bình an vô sự quay về.
Vậy thì sau này nhà họ Tiêu làm gì còn mặt mũi mà tung hoành ở Giang Châu nữa, cứ dứt khoát tự sát tập thể đi cho xong.
“Mày đứng lại đấy!”
Tiêu Kiếm phẫn nộ gào lên.
Diệp Thu quay lại liếc mắt nhìn Tiêu Kiếm, thản nhiên hỏi: “Còn có chuyện gì nữa sao?”
“Diệp Thu, e là mày chưa rõ tính nghiêm trọng của chuyện này rồi thì phải?”
“Mày đã giết con trai tao đấy, biết chưa hả?”
“Mày phải đền mạng cho con trai tao!”
Hai mắt Tiêu Kiếm nhìn thẳng Diệp Thu, nói với vẻ hung tợn.
“Ngại quá, tôi từ chối nhé!”
Diệp Thu lắc đầu, thờ ơ nói.
“Chuyện đó không phải do mày quyết định!”
Vẻ mặt Tiêu Kiếm âm trầm, sau đó ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608856/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.