Chương trước
Chương sau
Lúc này, Vương Bá vô cùng kinh hãi.
Anh ta hung dữ trừng mắt nhìn Vương Chí Vĩ đang ngồi ở ghế lái bên cạnh, nổi giận mắng: “Mày rốt cuộc chọc phải yêu quái phương nào vậy hả? Còn bảo tao mang người tới cứu mày, mày cố ý muốn hại chết tao đúng không!"
"Em không có mà, em cũng không biết sao anh ta có thể mạnh kinh khủng như vậy! Mẹ kiếp đây rốt cuộc có còn là người không vậy? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có siêu nhân sao?"
Vương Chí Vĩ cũng đầy hoảng sợ nói.
Nếu anh ta sớm biết sức lực của Diệp Thu mạnh như vậy.
Cho dù có cho anh ta một trăm lá gan, anh ta cũng tuyệt đối không bao giờ dám chọc giận Diệp Thu.
"Hôm nay tao coi như bị mày hại chết rồi, bình thường ở trong thôn mặc kệ mày kiêu ngạo thế nào, tao cũng có thể giúp mày lau mông. Nhưng người ở ngoài tới mà mày cũng dám chọc hả? Người lái BMW mà mày cũng dám đụng vào? Hôm nay cả hai chúng ta đều phải đi đời rồi!"
Vương Bá trợn mắt nhìn chằm chằm Vương Chí Vĩ.
Giờ phút này, anh ta thật sự có dã tâm muốn giết chết Vương Chí Vĩ.
Nếu không phải nghe lời của Vương Chí Vĩ, bây giờ anh ta còn đang ở nhà hàng xóm trò chuyện với quả phụ nhỏ đấy!
"Sợ cái gì chứ, không phải còn có ba chúng ta sao? Tên này dù có mạnh đến đâu cũng không dám động đến ba của chúng ta đâu, đúng không? Nói thế nào ba chúng ta cũng xem như là một cán bộ mà!"
Cả người Vương Chí Vĩ run rẩy nói.
"Đúng, đúng, đúng, tên nhóc nhà mày cuối cùng cũng nói một câu nghe được!"
Vương Bá gật đầu, sau đó nhanh chóng nhìn về Diệp Thu ở trước xe, hô lớn: "Này, người ở bên ngoài kia, màu nghe cho kỹ đây, ba tao là trưởng..."


Tuy nhiên.
Lời của Vương Bá còn chưa dứt.
Ngay lúc này.
Diệp Thu cúi người xuống, một tay nâng khung gầm phía trước, nhấc đầu xe lên.
Cảm nhận được đầu xe đột ngột được nâng cao lên.
Sắc mặt của hai anh em nhà họ Vương trong nháy mắt thay đổi, gần như bị dọa hoảng hồn.
Còn chưa đợi hai anh em bọn họ kêu lên thành tiếng.
Diệp Thu lại tiếp tục dùng sức ở cánh tay nâng đầu xe lên, đột ngột nhấc khỏi mặt đất.
Xe bị Diệp Thu hất bay ra xa, xoay tròn trên không trung, lật ngược lại.
"Ầm!"
Chỉ nghe một tiếng động thật lớn.
Chiếc xe van nặng nề rơi xuống đất.
Mà ngay giờ phút này, khung của xe đang hướng lên trời, còn đầu thì chốc xuống dưới.
Về phần hai anh em nhà họ Vương ở trong xe đã sớm lộn tùng phèo, không biết đông tây nam bắc gì cả.
Cách đó không xa, tiểu đội Thiên Võng cùng Hàn Tiêu Tiêu nhìn thấy cảnh tượng này, đều sững sờ tại chỗ, không biết nên nói cái gì cả.
Bọn họ có cảm giác như vừa được xem một bộ phim khoa học viễn tưởng do người thật đóng vậy!
Trời mẹ ơi!
Một tay có thể nhấc bay một chiếc xe van bay xa.
Sức lực này lớn đến thế nào chứ! Thật kinh khủng! Diệp Thu không nhanh không chậm đi đến trước xe van, kéo cửa xe ra. Mang hai anh em nhà họ Vương đang choáng váng ở bên trong xe xách ra, xoay người đi về phía nhóm người Hàn Tiêu Tiêu, ném trên mặt đất.
Qua một lúc lâu.
Hai anh em bọn họ mới xem như tỉnh táo lại.
Mà khi bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thu một lần nữa, giống như vừa nhìn thấy yêu quái vậy, sợ hãi đến mức muốn kêu mẹ tại chỗ!
Ngay lúc này.
Diệp Thu ngồi xổm xuống trước mặt hai người bọn họ.
Sắc mặt của hai anh em này bị hoảng sợ ngay lập tức, cơ thể bất giác run lên.
"Mày... mày muốn làm gì, tao cảnh cáo mày, ba tao là trưởng thôn Vương gia, nếu mày dám động đến chúng tao, ba tao sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho mày!"
Vương Bá trợn mắt nhìn Diệp Thu, mạnh miệng nói.
"Ồ? Trưởng thôn à, chức vụ này không nhỏ đâu!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, trên mặt mang theo vẻ bông đùa nói.
Bốn người của tiểu đội Thiên Võng cùng Hàn Tiêu Tiêu nghe thấy vậy, đều lắc đầu cười.
"Hừ, đừng nghĩ trưởng thôn không phải là cán bộ, ba tao rất lợi hại, mày còn không mau thả chúng tao ra,nếu không ba tao tuyệt đối sẽ không để mày đi đâu!"
Vương Chí Vĩ hừ lạnh một tiếng, vẫn cao ngạo nói.
"Thế sao?"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch, trực tiếp đứng dậy từ trên mặt đất, nhàn nhạt nói: "Cho các anh một phút đồng hồ, gọi điện thoại bảo ông ta đến đây!"
"Hử?"
Cả hai anh em nhà họ Vương đều sửng sốt.
"Nếu ông ta không đến, hai người các anh có thể mất mạng đấy, hậu quả thế nào, tự mình gánh lấy!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
Nghe thấy vậy.
Hai anh em kia bị dọa sợ tới mức sắc mặt thay đổi, không dám do dự chút nào cả.
Vương Bá vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho ba mình, cũng chính là trưởng thôn của thôn Vương gia.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
"Alo, ba ơi, con cùng với Chí Vĩ bị người ta đánh, ngay ngã ba ngoài cổng thôn, ba mau đến đây cứu hai bọn con đi. Đối phương thật sự rất ngạo mạn, bọn họ chỉ đích danh muốn gọi ba tới, nếu không sẽ giết chết cả hai người bọn con!"
Vương Bá khóc lóc kêu cứu.
"Cái gì! Trên địa bàn của thôn Vương gia mà dám phách lối như vậy sao? Bảo cậu ta đợi đó, ba lập tức tới ngay!"
Vương Đồng Cương tức giận gầm lên.
Sau đó lập tức cúp điện thoại.
"Nghe thấy chưa, ba tao sẽ lập tức tới đây thôi. Tốt hơn hết là bọn mày nên đối xử khách khó với chúng tao một chút, coi như để lại cho mình một đường lui, hiểu không?"
Vương Chí Vĩ liếc nhìn đám người Diệp Thu, ngạo nghễ nói.
"Ồ? Vậy sao?"
Khóe miệng của Diệp Thu hơi cong lên.
"Hừ, đặc biệt là mày, nhóc con, mày cứ chờ đó cho tao, đợi lát nữa ba tao đến đây, sẽ giết chết mày thế nào!"
Vương Chí Vĩ trừng mắt nhìn Diệp Thu, hung ác nói.
Nhưng mà Vương Bá ở bên cạnh nghe thấy lời này, sắc mặt chợt tái xanh, không nhiều lời, trực tiếp đánh vào ót của Vương Chí Vĩ, mắng: "Không muốn chết thì câm miệng ngay cho tao!"
Nói xong.
Anh ta nhanh chóng nhìn Diệp Thu cười giải thích: "Đầu óc em trai tôi không được tốt cho lắm, mong anh đừng chấp với nó!"
Vương Chí Vĩ xoa đầu, nhìn Vương Bá, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Anh trai, ba của chúng ta sắp đến rồi, không phải anh vừa mới gọi ông ấy sao? Dù sao chỉ cần chờ ba của chúng ta tới, tên nhóc này chỉ còn một con đường chết mà thôi. Còn cả đám người này nữa, một người cũng..."
"Bốp!"
Vương Bá vội vàng tát vào mặt Vương Chí Vĩ, ngắt lời Vương Chí Vĩ.
"Anh trai, sao anh lại đánh em?"
Vương Chí Vĩ che mặt, mặt đầy oan ức hỏi.
"Chẳng lẽ em đã quên trước đây anh trai thường xuyên nói với em một câu danh ngôn chí lý sao?"
Vương Bá chớp mắt nhìn về phía Vương Chí Vĩ, ra hiệu ngầm.
"Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách?"
Vương Chí Vĩ sửng sốt một thoáng, nghi ngờ hỏi.
"Mẹ kiếp! Không phải câu này, là câu khác!"
Vương Bá gần như cạn lời.
Trong đầu anh ta nghĩ thầm, bây giờ ông đây còn muốn rời khỏi đây sao.
Điểm quan trọng là rời đi hả?
Ngay cả xe cũng bị lật ngược rồi, lấy gì để đi chứ!
“Câu khác sao? Em không biết mà!"
Vương Chí Vĩ lắc đầu, vẻ mặt bối rối nói.
“Em đúng là đồ óc heo, nhẫn nại một lúc sóng yên biển lặng, biết không? Ba của chúng ta bây giờ còn chưa có đến đâu!"
Vương Bá liếc nhìn Vương Chí Vĩ một cái, nhắc nhở.
Ý kia rõ ràng muốn dặn cho Vương Chí Vĩ biết, trước mắt phải khiêm tốn một chút, cho dù giả bộ đáng thương, cũng phải kiên trì cho đến khi ba tới rồi hẵng nói.

Nếu không, đây sẽ là muốn ăn đòn đấy!

Lần này.

Vương Chí Vĩ xem như hiểu ý anh trai, vội vàng thành thật ngậm miệng lại.

Thấy vậy.

Vương Bá cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn Diệp Thu cười nịnh nọt nói: "Ba tôi ông ấy sẽ lập tức đến đây, xin anh chờ một chút!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.